Âm phong như lôi đình vạn quân nổi lên quanh khu rừng.
Thần sắc Diệp Lăng nghiêm nghị, tay cầm Diệt Tiên Kiếm, hai mắt không ngừng thăm dò xung quanh, chiến ý hung mãnh.
Trong Kinh Thiên Sơn, dù là Thất Kiếp Tiên Đế thì hắn cũng dám chiến một trận, không hề sợ hãi!
Vô số kỳ ngộ giúp thể chất hắn mạnh đến đáng sợ, trong tam giới, không có kẻ nào có thể so sánh với Diệp Lăng.
Dù là Thanh Đế chuyên tu Diệt Cực Kim Thân, đã đột phá đến cửu trọng thì cũng không thể, thân thể thua kém Diệp Lăng quá xa.
“Khà khà!”
“Gặp phải kẻ khó giải quyết rồi đây.”
Khi giọng nói âm trầm vang lên, Diệp Lăng kéo An Lan ra sau lưng, cười lạnh.
Đối diện, một thứ vóc người mập mạp thấp bé, toàn thân màu xanh, dáng dấp xấu xí, ánh mắt lại rất lớn, khiến người ta cảm thấy không hài hòa.
“Độc Oa!”
An Lan nhìn kẻ vừa tới thì sợ hãi hô to, sắc mặt tràn đầy sợ hãi.
“Ồ! Tiểu nha đầu biết ta sao? Không tệ, xem ra Bổn Tọa cũng có chút danh khí.”
Gia hỏa tên Độc Oa nhếch miệng cười, từ trong cơ thể, một luồng khí tức hung hãn chậm rãi lan tràn bốn phía, bao phủ Diệp Lăng và An Lan.
“Diệp Lăng! Kẻ này chuyên săn hậu đại của tộc chúng ta, mấy huynh đệ tỷ muội của ta đã bị hắn bắt đi!”
“Hắn mang tội ác tày trời, làm những chuyện táng tận thiên lương, khiến bộ lạc chúng ta rất sợ hãi!”
“Ngươi nhanh giết hắn đi, nếu không, hắn sẽ tiếp tục làm hại đồng bào của ta.”
An Lan kéo cánh tay Diệp Lăng, lo lắng hô, Diệp Lăng liếc nhìn nàng.
“Ta chỉ phụ trách đưa ngươi về bộ lạc, ân oán giữa các ngươi không có quan hệ gì với ta.”
Diệp Lăng lạnh như băng nói, nghe có vẻ vô tình, nhưng đây là sự thật.
Giữa hắn và An Lan chỉ có quan hệ giao dịch mà thôi, hơn nữa hắn còn là Tiên Đế, còn bộ tộc An Lan là thiên địch.
Dù chết hay bị thương thì cũng không liên quan gì đến hắn, hắn sẽ không vì một nữ nhân mà xảy ra xung đột với kẻ khác.
“Diệp Lăng!”
An Lan trừng mắt, không tin được rằng Diệp Lăng lại cự tuyệt nàng, rồi nàng lập tức tỉnh táo.
Đúng, nếu Diệp Lăng yêu cầu nàng giết đồng tộc, nàng sẽ nguyện ý sao?
“Ta không lo chuyện bao đồng, ta chỉ cam đoan sự an toàn của nữ nhân này, để chúng ta rời đi, những chuyện khác không có quan hệ gì với ta.”
Diệp Lăng bình thản nói với Độc Oa, tu vi người này không tồi, là Lục Kiếp Tiên Đế, nhưng ở trong Kinh Thiên Sơn bị phong bế Tiên Lực, tu vi như vậy cũng vô dụng.
Hắn chỉ đảm bảo sự an toàn của An Lan, chứ không quan tâm ân oán giữa những người khác với bộ lạc dân bản địa.
“Chà chà, khẩu khí thật lớn, chỉ là Nhị Kiếp Tiên Đế mà muốn cướp con mồi từ tay Độc Oa ta ư?”
“Có phải ngươi coi trọng tiểu nha đầu này không? Khà khà!”
“Muốn đi qua ư? Không thể đâu, cả đời này cũng không thể.”
“Bắt bọn họ là có thể bán lấy tiền, còn được hưởng thụ thân thể của các nàng, thần sắc thống khổ của các nàng khiến ta vô cùng kích động.”
“Cho nên, nếu ngươi biết điều thì nhanh cút đi, có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Độc Oa kiêu ngạo nói, Diệp Lăng lắc đầu, Diệt Tiên Kiếm chỉ thẳng vào Độc Oa.
“Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không.”
Dứt lời, Diệp Lăng điểm mũi chân, hóa thành một tia sáng lao tới tấn công Độc Oa.
Viu!
Kiếm quang lao đi.
Độc Oa không đổi sắc, thân thể nặng nề nhưng rất nhanh nhẹn, lập tức tránh thoát.
“Chà chà, tiểu gia hỏa thực là không biết trời cao đất rộng, chuyện của Độc Oa gia gia mà ngươi cũng dám quản!”
“Trong Kinh Thiên Sơn này, dù là Thất Kiếp Tiên Đế đích thân đến đây thì cũng phải thành thật quỳ gối với ta, huống chi là ngươi?”
Độc Oa tự ngạo nói, tu vi của gã không mạnh, nhưng thể phách lại rất cường đại.
Diệp Lăng liếc nhìn gã, không hề xem trọng.
“Để ta cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Bổn Tọa!”
Độc Oa cười lạnh, thân thể nằm sấp xuống đất, tứ chi xòe ra tự con cóc.
Ục ục!
Khí lãng phát ra từ thân thể Độc Oa, hư không chấn động một cái.
Đôi mắt Diệp Lăng lập tức lộ vẻ ngưng trọng, xem ra người này thật sự có vài phần thủ đoạn.
“Độc sát!”
Viu, một cột nước đen ngòm bắn ra từ trong miệng Độc Oa, phóng về phía Diệp Lăng.
Xèo xèo!
Cột nước lướt qua khoảng không, hư không cũng bị hủ thực, bốc lên từng sợi khói xanh, rất dọa người.
Thân thể Diệp Lăng hơi chấn động, Long lực tràn ngập khắp thể phách.
“Nát đi!”
Diệp Lăng gầm lên giận dữ, Diệt Tiên Kiếm xảo diệu chém ra.
Răng rắc!
Cột nước bị Diệp Lăng đánh nát bấy, nước văng lên mặt đất, khói xanh bốc lên cuồn cuộn, mặt đất bị dịch thể đáng sợ này ăn mòn.
“Trùng thiên thần oa, trấn sát!”
Ngay khi Diệp Lăng vừa dứt kiếm, Độc Oa đã bay thẳng lên không trung.
Thân thể phóng to trong chớp mắt, kèm theo thanh âm chấn động.
Ục ục!
Khí tức tràn lan, Diệp Lăng giật mình, đẩy An Lan sang một bên.
Bạch!
Diệt Tiên Kiếm vung ra, kiếm quang hung hăng lao về phía Độc Oa.
Đùng!
Độc Oa giáng xuống mặt đất, đập ra một cái hố sâu, bốn phía cát bụi tung bay.
An Lan choáng váng, tất cả cây cối xung quanh đều đã bị hủy hoại.
Trước mặt nàng, trong hố sâu chỉ thấy thân thể Độc Oa, không nhìn thấy thân ảnh Diệp Lăng đâu cả.
An Lan khiếp sợ, trong mắt xuất hiện một tia khủng hoảng.
Nhưng, thân thể to lớn của Độc Oa đột nhiên rung động.
Ong ong!
Khí lãng như làn sóng không ngừng bồi hồi trên thân thể gã, phân tán bốn phía.
“Đây là...”
An Lan trừng mắt, ngay sau đó, nàng há to miệng, không thể tin cảnh tượng trước mắt.
Ầm!
Thân thể cao lớn của Độc Oa bị một cánh tay mạnh mẽ nâng lên!
Không sai, chính là nâng lên!
Diệp Lăng dùng một tay nâng Độc Oa cao lớn kia lên.
Độc Oa lộ vẻ cực kì khiếp sợ.
Một kích vừa rồi quá nhanh, Diệp Lăng không kịp phòng bị.
Thế nên hắn đã bị thương, khóe miệng rỉ máu tươi.
Nhưng so về lực lượng, Diệp Lăng chẳng sợ ai.
“Chỉ bằng ngươi mà muốn giết ta ư?”
“Ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Diệp Lăng dữ tợn rống to, dưới chân chấn động, một tay khác nắm thành đấm vung lên.
Đùng!
Hư không chấn vỡ, thân thể Độc Oa bị đánh bay!