Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1177 - Chương 1178: Nhất Định Phải Kiên Trì Lên A!

Chương 1178: Nhất định phải kiên trì lên a!

Ô Vân Hải đã chết, không thể phản kháng, bị Diệp Lăng trực tiếp làm thịt.

Cường giả xung quanh cảm thấy cực kì chấn động, trừng lớn nhìn Diệp Lăng, thậm chí không dám lớn tiếng thở dốc.

Quá mạnh mẽ!

Mặc dù không thể dùng Tiên Lực, nhưng thực lực của hắn cũng đủ để áp đảo tất cả!

“Còn ai trong các ngươi có thành kiến với ta nữa?”

Ánh mắt Diệp Lăng quét qua mọi người, mang theo chiến ý thiết huyết nồng nặc!

Muốn chiến sao? Diệp Lăng hắn sợ chắc?

Mọi người đều lắc đầu liên tục, lui về sau một bước, kẻ này là một tên điên, ai dám làm chim đầu đàn chứ?

“Nếu vậy thì tốt, không thì, ta không ngại đại khai sát giới đâu.”

Diệp Lăng bình thản nói, sau đó xoay người rời khỏi, dưới ánh trăng, cái bóng của hắn càng kéo càng dài.

Không ai dám ra tay đánh lén, tuy dáng người tên kia gầy gò, nhưng lại khiến bọn họ có cảm giác vô cùng vĩ ngạn, giống như núi cao không thể lay động!

Cứ như vậy, Diệp Lăng biến mất trong bóng đêm mịt mờ, không có bất cứ kẻ nào dám đuổi theo.

Khi Diệp Lăng trở lại, An Lan vẫn ngủ say, hoàn toàn không cảm ứng được sóng sức mạnh khủng khiếp phía xa ban nãy.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời trực rọi xuống, An Lan mở mắt ra, lông mi chớp chớp.

“Ô, ngủ ngon quá, Diệp Lăng, ngươi ngủ ngon không?”

Cái miệng lẩm bẩm của An Lan thật khả ái, Diệp Lăng gật đầu, hắn sẽ không tiết lộ bí mật cho An Lan.

Giao tình giữa hai người chỉ giới hạn trong giao dịch, còn những thứ khác thì căn bản không có khả năng.

“Được rồi, đi nhanh lên đi, hôm nay phải đưa ngươi về đến bộ lạc, rồi ta còn phải sớm tiến vào lãnh thổ nữa.”

Diệp Lăng bình thản nói, An Lan gật đầu, đứng dậy đi theo Diệp Lăng.

Trên đường, An Lan nói chuyện ríu rít như một con chim sẻ, không trầm mặc ít nói giống hôm qua.

Có lẽ chuyện ngày hôm qua đã dọa sợ tiểu nha đầu, sau khi có Diệp Lăng làm bạn, nàng cảm thấy an toàn nên đã khôi phục sự hoạt bát vốn có.

“Diệp Lăng, thế giới bên ngoài của các ngươi là thế nào? Có thôn trưởng không?”

“Ha, ta cho ngươi biết, ở bộ lạc chúng ta, cha ta chính là trưởng bộ lạc, địa vị rất cao quý, ông chính là anh hùng trong lòng ta!”

“Ngươi thì sao? Có phải cũng là anh hùng trong bộ lạc các ngươi hay không? Ta đoán chắc chắn là vậy rồi.”

An Lan thì thầm, Diệp Lăng hoa mắt chóng mặt, cảm giác An Lan giống như gã Đường Tăng lắm lời kia, làm hắn thật mệt não.

“Câm miệng cho ta! An tĩnh lại, nếu không lão tử lập tức rời đi!”

Diệp Lăng cắn răng, nha đầu này nói quá nhiều, hắn muốn bỏ mặc luôn rồi.

“Ta cho ngươi đánh này, ngươi đừng đi có được hay không!”

Đôi mắt An Lan tràn đầy nước mắt, nàng khẽ cong người.

Diệp Lăng lập tức trừng mắt tròn xoe, giống như bị sét đánh, há miệng nhưng nói không ra lời.

Mẹ nó!

Chủ động như thế à? Có phải lão tử nên thịt luôn không?

Vịt đã đun sôi cứ dâng đến tận miệng, mình mà không ăn thì hình như hơi lãng phí.

Nhìn đi kìa!

Vừa cong, vừa co dãn, như một đóa hoa non nớt khoe sắc, mặc người ngắt lấy.

“Đứng thẳng lên! Nha đầu nhà ngươi nghĩ cái gì vậy, ta cho ngươi biết, ta là chính nhân quân tử đấy.”

“Đừng dụ hoặc ta, nếu không, quân tử cũng thành cầm thú.”

Diệp Lăng lúng túng ho khan, nha đầu này thật giỏi làm người ta chấn kinh, một màn này khiến hắn khó mà chống đỡ.

Có nam nhân nào có thể từ chối được sự dụ hoặc như vậy.

“May mà tâm tính lão tử đủ kiên cường, nếu không, sớm muộn gì cũng bị nàng bắt làm tù binh.”

“Nếu như bị một dân bản địa bắt làm tù binh, vậy xong đời.”

Diệp Lăng lắc đầu, An Lan đứng thẳng dậy, nhảy tới bên cạnh Diệp Lăng, hai cánh tay như không xương ôm lấy cánh tay hắn.

“Ta biết Diệp Lăng ngươi là tốt nhất mà!”

An Lan dán sát Diệp Lăng, hai chỗ mãnh liệt cuồn cuộn sóng lớn suýt nữa đã khiến Diệp Lăng luân hãm.

Mẹ nó!

Diệp Lăng cắn răng, kém chút mất phương hướng, mềm mại lại cao vút a, gần như khiến hắn hỏng mất.

“An Lan, ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi cố ý hay không?”

“Cố ý cái gì?”

Diệp Lăng khóc không ra nước mắt, nếu biến giao dịch bảo hộ thành giao dịch ngoại tộc, có phải là quá cầm thú hay không?

An Lan trừng mắt, thần thái sáng láng.

“Diệp Lăng, ngươi nói gì đó? Đi nhanh lên, không được phép vứt bỏ ta.”

“Nếu ngươi muốn đánh thì đánh chỗ này đi, ít ra nó còn cong một chút, ngươi muốn đánh bẹp cũng được.”

Nàng vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Diệp Lăng, yết hầu Diệp Lăng nhúc nhích, suýt nữa đã làm thịt yêu tinh này ngay tại chỗ!

“Đi nhanh lên!”

Diệp Lăng chạy trối chết, nha đầu này thực lực không tốt lắm, nhưng thủ đoạn quyến rũ lại cực kì chuyên nghiệp.

Hai người cứ đi như vậy, mãi đến khi mặt trời lặn, Diệp Lăng và An Lan rốt cục tới nơi.

Đó là một thôn trang, giống thôn trang của người thường, không có gì khác biệt.

“Đây là nhà ta!”

“Sau khi trở về, ta nhất định sẽ bảo cha ta dạy ngươi tu luyện thân thể, tuy ngươi rất mạnh mẽ, nhưng tin ta đi, ngươi nhất định có thể mạnh hơn nữa!”

An Lan quơ quả đấm nhỏ, Diệp Lăng gật đầu, ánh mắt cũng có chút cuồng nhiệt.

Sau khi cắn nuốt Thanh Long Huyết Tủy, thể phách của hắn đã mạnh hơn, nếu học được cách để có được thân thể như dân bản địa, vậy không khác gì dệt hoa trên gấm, sức chiến đấu của hắn chắc chắn sẽ lại tăng cường lần nữa.

Tiên Đế lãnh thổ rất nguy hiểm, dù thế nào, Diệp Lăng cũng phải nhanh chóng tăng cường thực lực bản thân trước khi đến đó.

“Ộp!”

Đúng lúc này, một ếch kêu vang lên, Diệp Lăng đột nhiên biến sắc, kéo An Lan ra sao.

“Cẩn thận.”

Khí tức có chút quỷ dị, xung quanh vốn nên ồn ào thanh âm côn trùng thì giờ đều ngừng lại, vô cùng an tĩnh.

Càng an tĩnh, Diệp Lăng càng cảm thấy không thích hợp!

“Diệp Lăng, tại sao ta cảm giác không tốt chút nào, nổi hết da gà rồi!”

An Lan có chút khẩn trương, nàng đã đi qua con đường này không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này.

“Yên tâm đi.”

Diệp Lăng vỗ tay nàng, hít sâu một hơi, cảnh giác đề phòng.

Viu!

Đột nhiên, một cột nước đen ngòm phi thẳng về phía Diệp Lăng.

Xèo xèo!

Sương đen ăn mòn hư không, tỏa ra khói xanh.

Diệp Lăng cắn răng, đập ra một quyền, lực lượng bộc phát.

Cột nước kia bị Diệp Lăng đánh tan, rơi trên mặt đất.

“Ai? Lăn ra đây cho ta!”

Diệp Lăng lạnh giọng hô to, khuôn mặt âm trầm.

Bình Luận (0)
Comment