Diệp Lăng đã ép Độc Oa đến đường cùng, thậm chí gã đã sắp thua.
Bản thể, cộng thêm hai chân thân, và cả Xích Sơn Hổ Yêu cũng vô cùng hung mãnh, hai chân Độc Oa bắt đầu run rẩy.
Xong, hoàn toàn xong rồi!
Với thế trận này, kết cục của gã tuyệt đối là cửu tử nhất sinh!
“Lão già, Bản vương làm thịt ngươi!”
Xích Sơn Hổ Yêu rống giận, là yêu thú nhưng nó rất cao ngạo, mà nó lại bị lão gia hỏa này mê hoặc không biết bao nhiêu lần.
Độc Oa nhìn ba người một hổ bao vây quanh gã, nuốt nước miếng một cái, cười làm lành, nào còn vẻ kiêu căng ban đầu.
“Chư vị, xin hãy tha cho ta một mạng!”
“Không phải ngươi muốn mang nữ nhân này đi ư, ta thả nàng, ta nhất định sẽ thả nàng.”
“Hơn nữa ta xin thề, sau này tuyệt đối không động đến dân bản địa nữa, ta có thể thề với Thiên Đạo.”
“Chúng ta đều là Nhân Tộc, không nên tàn sát lẫn nhau chỉ vì bộ tộc dân bản địa, đúng không?”
Độc Oa cung kính nói, dáng vẻ ngoan ngoãn như chó con, nhưng Diệp Lăng chỉ cảm thấy khinh miệt.
“Hiện tại mới nhớ thì có phải hơi trễ hay không?”
Diệp Lăng lãnh đạm đáp, Độc Oa run lên, cảm thấy tử vong dần phủ xuống.
“Ngươi có bắt dân bản địa hay không cũng chả liên quan gì đến ta, nếu muốn, dù ngươi giết cả bộ tộc cũng chả sao.”
“Thứ ta muốn chỉ là đảm bảo an toàn của nữ nhân này, những thứ khác hoàn toàn không liên quan đến ta.”
“Nhưng ngươi lại muốn không chết không ngừng, mà ta lại là người thích chơi hết mình.”
“Nếu ta yếu hơn ngươi, có phải đã bị ngươi thiên đao vạn quả rồi hay không?”
Dứt lời, Diệp Lăng nở nụ cười âm lãnh, khiến kẻ khác nổi da gà toàn thân.
“Ai! Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà!”
Độc Oa đảo tròng mắt, gã tát một cái lên mặt mình, cực kì dứt khoát.
“Ngươi thấy đấy, đúng là lũ lụt vọt Long Vương Miếu, chúng ta đều là nhân loại, sao lại có thể hiểu lầm như vậy chứ.”
“Ta nghĩ ngươi là cứu binh do bộ tộc dân bản địa mời tới, đều là lỗi của ta, lỗi của ta hết.”
“Ta nguyện ý bồi thường, ngươi thấy thế này được không, mười Tiên khí cực phẩm, trăm vạn cực phẩm Tiên Thạch!”
Dứt lời, An Lan đứng sau lưng Diệp Lăng lập tức đổi sắc, tài phú khổng lồ như vậy, Diệp Lăng sẽ thả gã ư?
Hơn nữa Diệp Lăng là Nhân Tộc, bộ tộc dân bản địa bọn họ và Nhân Tộc là hai phe hoàn toàn đối lập.
Hai chủng tộc hoàn toàn đối lập, làm sao có thể hòa bình ở chung, không thực tế chút nào.
“Mười Tiên khí cực phẩm? Trăm vạn cực phẩm Tiên Thạch?”
Diệp Lăng mỉm cười, Độc Oa cảm thấy có hi vọng, xem ra có thể dùng tài phú đổi mạng.
“Cái giá lớn đấy, nhưng tiếc là, nếu ta giết ngươi, không phải những thứ này cũng sẽ thuộc về ta sao?”
Diệp Lăng lắc đầu, Độc Oa ngẩn ra, tên khốn kiếp đáng chết, ngươi thực sự muốn ép chết lão tử sao?
“Không không!”
“Ngươi chỉ cần tha mạng cho ta, ta sẽ nói một bí mật cho ngươi!”
“Ta đã bắt được không biết bao nhiêu dân bản địa, còn hơn một trăm người đang bị nhốt trong căn cứ bí mật của ta đợi bán ra!”
“Nếu ngươi tha cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết bọn họ ở đâu!”
Độc Oa vội vã hô to, gã thấy, Diệp Lăng nhất định là có giao dịch với An Lan, giữa hai người có trao đổi ích lợi, nếu không thì hắn đã không liều mạng như vậy.
Cho nên gã mới nói ra tin này, để dụ An Lan cứu mạng mình.
Diệp Lăng không quan tâm đến tính mạng dân bản địa, nhưng An Lan thì sao?
Quả nhiên, An Lan lập tức luống cuống, vội vã đi tới bên người Diệp Lăng.
“Diệp Lăng! Mau cứu bọn họ, ta đáp ứng ngươi, ngoại trừ nhờ phụ thân dạy ngươi bí mật trong tộc, còn sẽ tặng ngươi một kiện bảo bối nữa!”
“Van cầu ngươi, mau cứu bọn họ!”
An Lan vội vã cầu khẩn, con mắt Độc Oa lập tức sáng lên, quả nhiên mình đoán không sai.
Diệp Lăng nhìn An Lan, có vẻ như đang phân vân, sau đó hít sâu một hơi, gật đầu.
“Được, ngươi nói vị trí bọn họ cho ta biết, ta sẽ tạm tha mạng cho ngươi!”
Nghe vậy, Độc Oa lập tức thả lỏng, mỉm cười gật đầu.
“Ta không tin ngươi lắm, ngươi phát lời thề thiên đạo đi rồi ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Lời thề thiên đạo, cho dù là Cửu Kiếp Tiên Đế thì cũng không dám vi phạm lời thề, nếu không trời tru đất diệt.
“Ngươi đừng tưởng rằng mình nắm giữ một nhược điểm thì có thể muốn làm gì thì làm, ta không để bụng tính mạng bộ tộc dân bản địa!”
“Nếu được một tấc ngươi lại muốn tiến thêm một thước, vậy thử đi!”
Diệp Lăng bực mình, lão già khốn kiếp, cho mặt mũi mà không cần phải không?
“Ai ai, đừng nóng, ngươi đã đạt thành giao dịch, vậy đương nhiên phải làm đến cùng, đúng không?”
Độc Oa cười nói, trong lòng rất tự tin, nếu gã sống sót, vậy sớm muộn gì cũng sẽ giết chết kẻ này!
“Diệp Lăng! Van cầu ngươi!”
An Lan kéo tay Diệp Lăng, cầu khẩn, Diệp Lăng cắn răng gật đầu bằng lòng.
“Lão gia hỏa, lần này coi như ngươi may mắn!”
Diệp Lăng lắc đầu, lập tức phát lời thề thiên đạo, nếu như Độc Oa nói ra bí mật, hắn sẽ tạm tha cho Độc Oa.
Sau khi thề xong, cuối cùng Độc Oa cũng an tâm, hoàn toàn không còn chút áp lực nào nữa.
“Dân bản địa bị ta bắt đi đang ở trong một sơn động nằm ngoài trăm dặm, sơn động ấy bị ta dùng ý thức phong cấm.”
“Bên ngoài sơn động, ta trồng một cây Long Tu Mộc, chỉ cần tìm được Long Tu Mộc là có thể tìm được sơn động.”
Dứt lời, Độc Oa nhìn Diệp Lăng, gã nở nụ cười, trong mắt đột nhiên xuất hiện một luồng âm quang, nhưng lại biến mất trong nháy mắt.
“Nói xong rồi à? Tốt lắm!”
Diệp Lăng đột nhiên nở nụ cười, khiến Độc Oa lạnh cả người.
Ầm!
Ba Diệp Lăng đồng thời xuất thủ, lực lượng đáng sợ cuồn cuộn lao đến.
Ầm ầm!
Ba chưởng đánh trúng Độc Oa, trong nháy mắt đã phá hủy toàn bộ kinh mạch trong cơ thể gã.
Độc Oa ngã ngồi xuống đất, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, gã trừng mắt, không thể tin được.
“Không! Không phải ngươi đã phát lời thề thiên đạo sao? Tại sao lại giết ta, ngươi muốn chết sao?”
Độc Oa điên cuồng hét lên, Diệp Lăng điên rồi sao, hay hắn sợ lời thề thiên đạo phản phệ?
“Đúng vậy, ta nói là không giết ngươi, nhưng có thể phế đi chứ?”
“Hơn nữa, sao ngươi không nhìn Xích Sơn Hổ Yêu một cái đi, ngươi lừa người ta nhiều lần như vậy, người ta ăn ngươi cũng không quá phận, đúng chứ?”
Dứt lời, Diệp Lăng nhìn Xích Sơn Hổ Yêu, nở nụ cười thần bí.
“Quá phận! Quá phận!”
Độc Nha kinh hồn táng đảm, vội vã quát.
Kết quả Xích Sơn Hổ Yêu lại nhếch miệng cười, răng nanh lộ ra, sát cơ dạt dào.
“Quá phận chỗ nào?”
“Không quá phận, không quá phận!”
Xích Sơn Hổ Yêu là Đại Yêu, kết quả lại lộ vẻ mặt khinh miệt, châm chọc như một tên lưu manh.
Ngao ô!
Tiếng hổ gầm vang vọng núi rừng!