Tiếng hổ gầm chấn động núi rừng, chim muông lập tức sợ hãi bay đi!
Diệp Lăng và An Lan nhìn Độc Oa bị Xích Sơn Hổ Yêu trảo thành thịt nát, không hổ thẹn chút nào.
Đối với An Lan mà nói, kẻ tội ác tày trời này chết còn chưa hết tội, nàng kích động còn không kịp.
Đối với Diệp Lăng mà nói, xưa nay hắn không hề lưu tình với kẻ muốn giết mình, kể cả khi người này là mỹ nữ.
Hơn nữa, bộ dáng Độc Oa như vậy, Diệp Lăng nhìn thấy còn buồn nôn, cho nên xét từ mọi phương diện, hắn chẳng có gì không thoải mái cả.
“Đa tạ.”
Ba Diệp Lăng dung hợp vào nhau, trông rất quỷ dị, Xích Sơn Hổ Yêu run lên.
“Ta phải đa tạ ngươi mới đúng, không nhờ có ngươi thì làm sao ta biết âm mưu của lão khốn kiếp này.”
“Nếu sau này có gì cần ta thì cứ việc phân phó, ta tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.”
Diệp Lăng gật đầu, tuy thực lực Xích Sơn Hổ Yêu so với hắn thì không đáng chú ý, nhưng cũng rất cường đại.
“Ta đi đây.”
Xích Sơn Hổ Yêu hóa thành một đạo lưu quang, biến mất trong núi rừng mịt mờ.
“Đi thôi, chúng ta đi cứu đồng bào của ngươi.”
Diệp Lăng nói với An Lan đang kích động hưng phấn, nếu đã xuất thủ, vậy hắn sẽ làm người tốt tới cùng.
An Lan vội vàng gật đầu, Diệp Lăng mang nàng đi đến sơn động mà Độc Oa nói.
Hơn trăm dặm chỉ là lộ trình ngắn đối với Diệp Lăng và An Lan, giờ bọn họ phải tìm Long Tu Mộc.
Long Tu Mộc, một loại gỗ tương đối hiếm thấy, cũng phải bảo bối, chỉ là hiếm thấy mà thôi.
Hai người tìm sơn động mà Độc Oa nói, nhưng chẳng thấy sơn động nào có Long Tu Mộc cả, chỉ có cây cối thông thường mà thôi.
“Đáng chết, Độc Oa sẽ không lừa gạt chúng ta chứ?”
An Lan cắn răng, nàng rất sợ, nhưng ngẫm lại thì thấy không thể nào, bởi gã đã lập lời thề, vậy nên chắc chắn phải nói thật.
“Hắn không gạt chúng ta, sơn động ở đây này!”
Diệp Lăng lắc đầu, An Lan vội vàng xoay người, trong một bụi rậm, một cái cây nhỏ thấp bé đến đầu gối bị ẩn giấu trong đó.
Cái cây này rất nhỏ, tựa như râu rồng, toàn thân màu đen bóng loáng, nên mới gọi là Long Tu Mộc.
“Tốt quá!”
An Lan vô cùng kích động, Diệp Lăng đi thẳng đến đống đá vụn che kín cửa động, đấm một quyền.
Lực lượng mạnh mẽ đánh nát đống đá.
Ùng ùng!
Khói bụi nổi lên bốn phía, một sơn động chật hẹp xuất hiện, hai người không chần chờ, trực tiếp đi vào sơn động.
Sơn động này rất hẹp, chỉ vừa cho từng người đi qua, hai người một trước một sau, không đến mấy phút đã nhìn thấy đằng xa có tia sáng.
Ánh sáng này là ánh nến, hơi chập chờn trong sơn động ẩm ướt u ám, An Lan đi phía sau lập tức kinh hỉ.
“Bọn họ đang ở đâu?”
Giọng nói Diệp Lăng ngưng trọng, hắn lập tức đi đến, khác với lối vào chật hẹp, không gian bên trong rộng mở, rất lớn, đủ để chứa hơn trăm người.
Hai người mới vừa đi vào thì lập tức ngây ngẩn cả người, trước mắt bọn họ, những tộc nhân bộ tộc dân bản địa sắc mặt tái nhợt cuộn tròn trong góc, trong ánh mắt không có bất kỳ hy vọng nào.
Tuyệt vọng, chết lặng, mất hết can đảm, những người này đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“An Tâm!”
“An Văn, An Hổ, An Phương, các ngươi đều ở đây, tốt quá!”
An Lan kêu to, nàng rơi lệ, vô cùng kích động.
Người dân bản địa thấy có người đến thì lập tức sững sờ, khi thấy đó là An Lan thì như nắm được cây cỏ cứu mạng.
“Tỷ! Sao ngươi lại ở đây? Ngươi tới cứu chúng ta sao?”
“Công chúa! Công chúa đại nhân, sao ngài lại tới đây? Sao ngài lại đến được loại địa phương này?”
“Tiên Đế đáng chết, có phải công chúa bị hắn bắt đến đây hay không?”
“Khốn kiếp! Mau thả công chúa đại nhân của chúng ta ra, nếu không chúng ta sẽ liều mạng với ngươi, dù chết, chúng ta cũng sẽ không để ngươi sống tốt!”
Mọi người đều phẫn nộ đứng lên, nhưng sức cùng lực kiệt, thân thể mọi người đều lung lay.
“Chà chà, oán khí lớn thật.”
Diệp Lăng lắc đầu cười, hắn hiểu được tâm lý của bọn họ, nếu mình ở trong hoàn cảnh như vậy thì cũng đã nhào lên.
Bị giam giữ như súc sinh, không kẻ nào có thể vui vẻ.
“Tỷ! Ngươi bị tên Tiên Đế khốn kiếp này bắt tới đây sao? Sao ngươi lại bất cẩn như vậy?”
Một nữ nhân dáng dấp mỹ lệ đứng dậy lo lắng hô, nàng chính là An Tâm, muội muội ruột của An Lan.
An Lan nhìn mọi người phẫn nộ thì vội vã xua tay ngăn cản.
“Mọi người đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động.”
“Hắn sẽ không hại chúng ta, ta đã được hắn cứu, sau đó hắn còn giết Độc Oa, rồi mang ta mới tìm các ngươi!”
An Lan vội vã nói, mọi người nghe vậy thì ngây người.
Độc Oa chết rồi?
Ác nhân mà bọn họ nghe tên đã run sợ, bị tên trước mắt này giết chết?
Sao có thể như vậy?
“Công chúa! Ngươi đừng bị lừa, nhất định là hắn đang giả vờ thôi, hắn muốn ngươi mang hắn tiến vào bộ lạc chúng ta, sau đó sẽ mang đại quân đến!”
“Đúng vậy, công chúa đừng để bị mê hoặc, nhanh chạy đi, chúng ta sẽ liều mạng ngăn cản hắn!”
“Tên khốn kiếp này, có gan thì liều chết một trận với lão tử!”
Một đám dân bản địa lại gào lên, sắc mặt Diệp Lăng trở nên âm trầm.
Giỏi lắm! Lão tử tới cứu các ngươi, mà các ngươi lại trả ơn như vậy đúng không?
Đồng tình không có nghĩa là phải nhẫn nhịn, huống chi hắn làm việc tốt không phải là để bị mắng.
“Các ngươi câm miệng cho ta!”
An Lan thấy Diệp Lăng đổi sắc thì vội vã quát, nàng biết Diệp Lăng đáng sợ đến cỡ nào.
“Ta nhờ hắn đưa ta về bộ lạc, các ngươi đừng đoán mò!”
“Nếu ai dám hoài nghi Diệp Lăng, ta tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đấy!”
An Lan rống giận, mọi người đều ngừng hò hét, nhưng vẫn đề phòng Diệp Lăng.
“Các ngươi nghĩ quá nhiều.”
“Nếu ta thật sự có lòng xấu xa, thì các ngươi không đỡ nổi một chiêu đã chết sạch.”
Diệp Lăng lạnh lùng nói, những người trước mặt này đã kiệt sức, giết bọn họ dễ như trở bàn tay.
Mọi người ngây ngẩn, đúng vậy, cường giả đã giết Độc Oa chẳng lẽ không làm gì được bọn họ ư?
Nhưng... hắn là Tiên Đế, không phải người trong tộc bọn họ.
Không cùng tộc tất có dị tâm!
Những lời này đã lưu truyền lâu đời trong bộ tộc.
An Lan không dám để mặc bọn họ nói tiếp, vội vã mang bọn họ ra khỏi sơn động.
Vì vậy, Diệp Lăng mang theo hơn trăm người yếu đuối trèo đèo lội suối, cuối cùng trước lúc trời tối cũng tới được bộ lạc dân bản địa!