Khói bếp lượn lờ, nhà tranh san sát.
Diệp Lăng mang theo hơn trăm tộc nhân đứng trước một huyễn cảnh như màn nước.
Đây là nơi hiểm yếu của dân bản địa sống trong Kinh Thiên Sơn, Diệp Lăng cảm thấy có năng lượng vô cùng huyền diệu ẩn chứa trong đó.
Hơn nữa hắn không tự tin rằng mình có thể mở ra cỗ năng lượng này, có thể nói đó là một đạo phòng ngự tuyệt đối an toàn.
“Để ta.”
An Lan đi tới bên cạnh Diệp Lăng, nàng điểm một chỉ, bạch quang hiện lên trên đầu ngón tay nàng.
Xèo xèo!
Trên màn nước xuất hiện từng luồng rung động, khuếch tán như gợn sóng, vô cùng thần kỳ.
Khi hào quang tiến vào bên trong thủy mạc, màn nước mở ra một khe hở, tựa như bức rèm cuốn sang hai bên.
“Đi thôi.”
An Lan nói với Diệp Lăng, hai người dẫn đầu tiến vào, phía sau, hơn trăm tộc nhân cũng đi theo.
Trời xanh mây trắng, phong cảnh hữu tình.
Diệp Lăng cảm thấy rất thần kỳ, ở nơi đây tràn đầy khí tức làm người ta si mê.
Khí tức này không phải Tiên Khí, mà là một loại khí tức Diệp Lăng chưa từng thấy qua, hắn hút vào trong cơ thể, cảm thấy những khí tức này không ngừng ôn dưỡng thể phách của hắn.
Không chỉ cực kì thoải mái, còn khiến lực lượng vô tình tăng trưởng.
Phải biết rằng, thân thể Diệp Lăng đã cực kì mạnh mẽ, vậy mà bây giờ lại vẫn tăng thêm, từ đó có thể thấy được cỗ khí tức này thần kỳ thế nào.
Mọi người đi theo con đường nhỏ hẹp dài tiến tới thôn trang cách đó không xa, còn chưa đến nơi, đột nhiên, mười mấy bóng người vọt ra từ trong rừng.
“Đứng lại!”
Mười mấy cường giả này lộ vẻ đề phòng, nhưng khi nhìn thấy An Lan cùng mọi người thì lập tức ngẩn người, ngay sau đó bọn họ lộ vẻ mừng như điên.
“An Tâm! An Hổ! Các ngươi trở lại rồi sao?”
“Trời ạ, các ngươi trở lại rồi, ha ha, các ngươi đã thoát khỏi tay tên khốn Độc Oa kia, thật tốt quá!”
“Nhanh đi thông báo cho tộc trưởng, An Lan công chúa trở lại rồi, An Tâm An Hổ và mọi người cũng đều trở về rồi!”
Mười mấy cường giả rất hưng phấn, một cường giả vội vàng gật đầu, chạy vào trong thôn trang.
“Ngươi là ai?”
Khi bọn họ nhìn thấy Diệp Lăng thì lập tức trở nên hung ác vây quanh hắn.
“Ta là khách của ngươi, nhưng nếu bọn họ tiếp tục đối xử với ta như vậy, ta sẽ nổi giận.”
Diệp Lăng liếc đám cường giả vây quanh hắn, sau đó bình thản nói với An Lan.
Tính khí hắn không tốt cũng không xấu, nhưng nhiều lần bị người ta đối xử như thế, tượng đất cũng phải tức giận chứ đừng nói là Diệp Lăng.
“Diệp Lăng, ngươi đừng nóng, ta sẽ lập tức giải thích với bọn họ!”
An Lan vội vã đứng ra, nàng sợ Diệp Lăng giận dữ xuất thủ, vậy không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người mất mạng.
“Hổ thúc, các ngươi làm gì vậy? Hắn là ân nhân cứu mạng của ta, hắn đã giết Độc Oa, cũng chính hắn đã cứu An Tâm và mọi người!”
An Lan giang hai cánh tay, nói, mười mấy cường giả vây quanh Diệp Lăng đều lộ vẻ nghi hoặc.
“An Tâm, An Hổ, công chúa nói thật sao?”
Ông rất hoài nghi!
Bọn họ không cùng bộ tộc, sao hắn lại xuất thủ cứu giúp?
Còn giết Độc Oa ư?
Bọn họ khiếp sợ vạn phần, tên cường giả đáng sợ kia mà lại bị người thanh niên trước mắt này giết ư?
“Hổ thúc, tỷ tỷ nói không sai, hắn đã cứu chúng ta.”
An Tâm cũng đi tới, trên đường, An Lan đã kể chuyện Diệp Lăng cứu nàng thế nào, rồi hộ tống nàng trở về ra sao.
Đương nhiên nàng không biết giao dịch giữa An Lan và Diệp Lăng, An Lan cũng không nói cho nàng.
“Hóa ra là như vậy, thật ngại quá, chúng ta xin chân thành cảm tạ ân nhân!”
Cường giả tên Hổ thúc vội vã cúi đầu với Diệp Lăng, các cường giả khác cũng cúi đầu.
Hắn cứu hơn trăm người của bộ lạc bọn họ, đương nhiên hắn là ân nhân tôn quý nhất của bộ lạc.
“Công chúa, chúng ta về thôn trước đi, có lẽ tộc trưởng đang lo lắng lắm.”
Hổ thúc cười nói, rồi đi cùng đám người đến thôn trang.
“Này, vì sao chỉ là một thôn trang nhỏ, mà ngươi lại được gọi là công chúa?”
Diệp Lăng rất hiếu kỳ, một thôn xóm nho nhỏ, một bộ lạc mà thôi, vậy mà là công chúa ư?
“Ta cũng không biết, nói chung sau khi ta sinh ra, bọn họ đã gọi ta là công chúa.”
An Lan nhún vai đáp, Diệp Lăng sững sờ, mẹ đó, thâm ảo như vậy sao?
Ầm ~~~~~ ầm!
Mọi người đi tới thôn trang, Diệp Lăng nghe được âm thanh nặng nề vang lên, hắn nhìn qua, nhất thời ngẩn ra.
Trước mắt hắn, một nữ nhân trung niên cầm một chùy sắt lớn như cầm kẹo que, quay tròn.
Diệp Lăng ngu người, nhìn qua cũng biết chùy sắt không nhẹ, tuyệt đối phải đến vạn cân.
Nhưng... lại bị một nữ nhân trung niên cầm trong tay chế tạo nông cụ?
Thật khó tin!
Diệp Lăng cảm thấy có chút kinh ngạc, lại nhìn nữ nhân khác xung quanh, vậy mà lại dùng hai tay nhẹ nhàng bê một cái vạc lớn bước đi.
Con bà nó!!
Diệp Lăng vội vã xoa mắt, bộ lạc này đúng là kỳ lạ.
“Hổ ca, sao ngươi không bảo vệ... Trời ạ!”
“Mau nhìn, mau nhìn, đám An Hổ trở lại rồi!”
“Hài tử của ta, sao ngươi trở lại được, ta còn tưởng rằng ngươi bị ác nhân Độc Oa giết hoặc bán đi rồi!”
“Ha ha! Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Trong lúc nhất thời, mọi người đang làm việc đều ngừng lại, bọn họ vô cùng kích động, vọt về phía đám người.
Diệp Lăng né qua một bên, hắn không thích hợp với cảnh tượng thế này, Hổ thúc và An Lan đi tới bên cạnh hắn, mang hắn tới một nơi không xa.
“Đi thôi, cha ta đang chờ ngươi.”
Diệp Lăng có vẻ rất bình thản ung dung, đương nhiên là vì hắn tự tin vào thực lực của mình, nếu hắn chỉ là một kẻ tay trói gà không chặt, e rằng hắn không thể phong khinh vân đạm như thế.
Đến một gian nhà lá, Diệp Lăng được Hổ thúc cùng An Lan dẫn vào trong.
Trong phòng rất bình thường, có treo một ít da thú, một nam nhân trung niên vóc dáng cường tráng ngồi ở trung ương.
Nam tử râu tóc hỗn độn, ở trần, chỉ ngồi yên, nhưng Diệp Lăng lại ngửi thấy mùi nguy hiểm từ trên người y.
Nam tử này là một cường giả!
Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Lăng!
“Phụ thân, đây chính là Diệp Lăng đã cứu ta và mọi người trở về, Độc Oa là do hắn giết.”
An Lan vội vàng giới thiệu, Hổ thúc thì khom người với phụ thân An Lan để biểu thị cung kính.
Phụ thân An Lan liếc nhìn Diệp Lăng, rồi lập tức cười lạnh.
Đùng!
Bàn chân y giẫm một cái, điên cuồng lao về phía Diệp Lăng như một mãnh hổ.
Xoạch!
Năm ngón tay khép lại, đánh ra một quyền!
“Phụ thân, đừng!”
An Lan sợ hãi hô to, nhưng lúc này, phụ thân nàng đã tới sát trước mặt Diệp Lăng.