Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1184 - Chương 1185: Thiên Vương Oai

Chương 1185: Thiên Vương oai

Khi phụ thân An Lan lao đến trước mặt Diệp Lăng, một cỗ kình phong đập vào mặt!

Kình phong sắc như đao, Diệp Lăng cảm thấy kinh hồn táng đảm, đây là cảm giác chưa bao giờ có.

Lực lượng, lực lượng vô tận bùng nổ như núi lửa phun trào tỏa ra từ nắm tay phụ thân An Lan, không gian cũng bị xé rách.

Diệp Lăng cắn răng, trong cơ thể, từng đạo lực lượng cường đại ngưng tụ tới nắm tay.

“Mở!”

Diệp Lăng hét lớn, đấm ra một quyền, không gian gợn sóng, hắn trực tiếp đối quyền với phụ thân An Lan.

Thịch thịch thịch!

Diệp Lăng lùi lại 9 bước, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, sắc mặt trắng bệch, lực lượng mạnh mẽ hắn đánh ra so với lực lượng của phụ thân An Lan lại có vẻ vô cùng yếu ớt.

“Phụ thân! Ngươi làm gì vậy?”

An Lan hét lên, đi tới trước mặt Diệp Lăng, giang hai cánh tay ra.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, đẩy An Lan trước mặt ra, đi tới trước mặt phụ thân An Lan, hai mắt nhìn thẳng ông.

“Tiểu tử, ngươi rất tốt!”

Phụ thân An Lan đột nhiên nở nụ cười, gật đầu, sau đó về chỗ ngồi.

Tình huống này làm cho An Lan ngơ ngác, nàng không hiểu vì sao phụ thân lại ra tay với Diệp Lăng, rồi vì sao lại thưởng thức Diệp Lăng.

“Tiền bối có hài lòng với màn khảo nghiệm không?”

Diệp Lăng bình thản hỏi, phụ thân An Lan gật đầu, rồi xua tay với An Lan cùng Hổ thúc, ý bảo hai người rời khỏi.

An Lan có chút chần chờ, nhưng lại bị Hổ thúc kéo ra khỏi gian nhà, chỉ còn lại Diệp Lăng và phụ thân An Lan.

“Ta là An Thiên Vương, là tộc trưởng bộ tộc dân bản địa trong miệng các ngươi, cũng là phụ thân của An Lan.”

An Thiên Vương bình thản nói, Diệp Lăng gật đầu, không có gì là cung kính hay thấp kém.

“Ta biết chắc chắn nữ nhi của ta đã hứa hẹn cho ngươi vật gì đó, ta nghĩ chắc là Thần Mạch của chúng ta!”

Thần Mạch?

Diệp Lăng không biết đây là vật gì, nhưng An Thiên Vương đã đứng lên, đi tới bên cạnh Diệp Lăng.

“Thần Mạch là nguyên nhân giúp thân thể bộ tộc dân bản địa chúng ta cường đại!”

“Chúng ta không thể tu luyện thần thông, không thể thôn phệ Tiên Khí, thế nhưng chúng ta vẫn rất mạnh mẽ!”

“Nguyên nhân chính là vì chúng ta có Thần Mạch!”

An Thiên Vương nhìn Diệp Lăng, rồi ông đi ra ngoài, Diệp Lăng cũng theo sát phía sau, hắn dựng lỗ tai lên nghe bí mật chân chính của bộ tộc dân bản địa.

“Chúng ta có một loại phương thức tu luyện, có thể mở ra lực lượng nguyên thủy nhất bên trong kinh mạch trong cơ thể!”

“Một khi lực lượng này được mở ra, sức mạnh chắc chắn sẽ rất đáng sợ, mà bộ tộc chúng ta cũng rất kiêu ngạo vì điều này.”

“Ta có thể giao phương pháp tu luyện Thần Mạch cho ngươi, thậm chí có thể giúp ngươi khai mở Thần Mạch.”

“Thế nhưng bảo bối An Lan hứa hẹn cho ngươi, ta không thể giao ra!”

Dứt lời, An Thiên Vương xoay người nhìn Diệp Lăng, ánh mắt kiên nghị, một luồng uy áp vô biên toát ra.

“Đây đã là niềm may mắn trong số mạng của ta.”

Diệp Lăng lãnh đạm trả lời, học được phương pháp tu luyện Thần Mạch đã là niềm vui ngoài ý muốn, hắn không hy vọng xa vời rằng mình sẽ lấy được bảo bối.

“Tốt, không kiêu không vội.”

An Thiên Vương mỉm cười, sau đó đi về phía trước, Diệp Lăng cùng ông ra khỏi thôn, hai người không nói chuyện.

Đi thẳng tới bờ sông nhỏ ngoài thôn, An Thiên Vương mới ngừng lại, lắc đầu nhìn mặt sông.

“Kỳ thực bộ tộc chúng ta không có thâm cừu đại hận với người ngoại giới các ngươi.”

“Đã từng có không ít cường giả Tiên Đế đi đến bộ lạc chúng ta.”

“Những cuộc xung đột lại xảy ra ở huyễn cảnh đặc thù trong Kinh Thiên Sơn.”

“Còn ngươi, ta nguyện ý cho ngươi một cơ hội để trở thành bằng hữu của bộ lạc chúng ta.”

Lời An Thiên Vương nói khiến Diệp Lăng cảm thấy ngoài ý muốn, chính xác mà nói thì là bất ngờ vô cùng.

Hắn vốn tưởng rằng An Thiên Vương là một người bảo thủ, nhưng không ngờ ông lại là người sáng suốt như vậy.

“Lực lượng Thần Mạch, tồn chi Âm Dương, thủ chi Hỗn Độn.”

“Trong bộ lạc chúng ta có một bộ Thần Mạch Bảo Điển, có thể cho ngươi sử dụng.”

“Còn bảo vật, vậy phải xem số mệnh của ngươi.”

An Thiên Vương lắc đầu, khẽ mỉm cười nhìn Diệp Lăng.

“Ba ngày sau, bộ lạc chúng ta sẽ cử hành đại hội dũng sĩ đại chiến, người mạnh nhất có thể nhận được một bảo bối.”

“Ta có thể nói cho ngươi biết, bảo bối này là bảo vật tốt nhất trong vạn năm qua của bộ lạc chúng ta.”

“Có lấy được hay không thì phải xem vận mệnh của ngươi, cũng phải xem thực lực của ngươi.”

“Ta có thể cho ngươi tư cách tham dự, thế nhưng, nếu ngươi không thể thành công khai mở Thần Mạch trong vòng 3 ngày, vậy ngươi sẽ không có tư cách lên đài.”

Dứt lời, An Thiên Vương nhìn Diệp Lăng, trong mắt Diệp Lăng dâng lên vẻ cuồng nhiệt.

“Thiên Vương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này!”

Diệp Lăng cười nhạt, bảo bối tốt nhất trong vạn năm, vậy nó sẽ là một kỳ ngộ hiếm có của Diệp Lăng!

“Được!”

“Ta giúp ngươi đắp nặn Thần Mạch là bởi vì ngươi cứu nữ nhi của ta.”

“Cho ngươi cơ hội này, bởi vì ngươi là ân nhân bộ lạc chúng ta.”

Dứt lời, An Thiên Vương xoay người rời đi, Diệp Lăng theo sát, hai người cách rất gần.

Khi hai người tới gần thôn, đột nhiên, một con sói lớn có bộ lông màu rỉ sét nhảy ra từ trong bụi rậm!

Móng vuốt của nó hung hăng bổ xuống, đối tượng tập kích là An Thiên Vương!

Tiếng móng vuốt xe gió khiến Diệp Lăng nghe cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Lực lượng rất cường đại, thậm chí có thể so sánh với Diệp Lăng, khiến Diệp Lăng rất khó tin!

Thể phách của hắn rất cường đại, đó là kết quả của không biết bao nhiêu kỳ ngộ mới có được, nhưng một con súc sinh mà thôi, vậy mà gần bằng hắn ư?

Ầm!

Trong lúc Diệp Lăng đang suy nghĩ, An Thiên Vương bên cạnh hắn đã xuất thủ!

Thần sắc ông lạnh nhạt, giơ tay đánh một quyền, phong khinh vân đạm, không có khí thế như sấm, không hề hô hào rống to.

Một quyền bình thản như không thể tạo nên tác dụng gì, vậy mà. . .

Răng rắc!

Một quyền nhẹ bẫng này trực tiếp đánh ngã Cự Lang to lớn xuống mặt đất.

Đùng!

Cự Lang ngã xuống, mắt nó mở to, nó đã chết!

Thân thể Cự Lang mạnh mẽ như tinh thiết lại xương cốt nát hết, lục phủ ngũ tạng đều thành thịt vụn.

“Quá mạnh mẽ!”

Diệp Lăng kinh ngạc trừng mắt, nhìn An Thiên Vương mạnh mẽ đáng sợ trước mặt.

Một quyền có thể cường hãn như vậy sao?!

“Hoàn cảnh sống của chúng ta rất ác liệt.”

“Chiến lực của chúng ta luyện ra từ cuộc sống tràn đầy nguy cơ sinh tử.”

An Thiên Vương bình thản nói, không quan tâm Diệp Lăng kinh ngạc hay chấn động.

“Ồ, đúng rồi, ta đã từng giao thủ cùng một lão gia hỏa trong tam giới các ngươi, lần ấy hắn bại một chiêu.”

An Thiên Vương xoay người cười nhạt nói, trái tim Diệp Lăng đột nhiên căng thẳng.

“Lão gia hỏa?”

Diệp Lăng cảm thấy lão gia hỏa kia chắc chắn rất bất phàm!

“Lão gia hỏa kia tên là Thanh Đế!”

Bình Luận (0)
Comment