Cột sáng tử kim phóng lên cao khiến mọi người cảm thấy chói mắt và chấn động.
Hào quang cuồn cuộn như mây mù, quang mang khuếch tán như gợn sóng.
Mang theo khí tức tang thương trầm trọng, hào hùng khí thế, khiến lòng người chấn động theo.
Trong lòng dân bản địa tràn đầy khiếp sợ, bọn họ đã quá quen thuộc với tia sáng này, đây chính là dấu hiệu đặc thù sau khi khai mở Thần Mạch!
Điều này chứng tỏ Diệp Lăng – cái kẻ vừa mới đến bộ lạc ba ngày kia đã thành công khai mở Thần Mạch.
“Đây chính là cái tên mà tộc trưởng nói là ân nhân đã cứu đám người An Hổ ư?”
“Trời ạ, trước đây khi ta mở ra Thần Mạch thứ nhất đã hao phí tới tận nửa tháng, sau đó mở Thần Mạch thứ hai lại mất tới tận một tháng.”
“Thiên tài, người này tuyệt đối là thiên tài.”
Mọi người đều khiếp sợ, kể cả An Lan, nàng ngây dại đứng trong đám người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc tựa như chết lặng.
Một Nhị Kiếp Tiên Đế, cứu nàng thoát khỏi tay nhiều cường giả như vậy, còn mang nàng về bộ lạc.
Hắn giết Độc Oa hung danh lừng lẫy, còn có ba chân thân khiến nàng kinh hãi, đến giờ nàng vẫn không thể tin được cảnh tượng thần kỳ lúc ấy.
Sau khi cứu đám người An Hổ, thành công trở lại bộ lạc, hắn còn đỡ lấy một chưởng bất ngờ của cha nàng, kết quả lại bình yên vô sự.
Mà hiện nay, trong vòng 3 ngày, hắn lại mở ra một cái Thần Mạch, chuyện này khiến nàng cực kì chấn động, cũng khiến những việc trước đó trở nên có vẻ tầm thường.
“Ah, thật khó tin, thực sự là một nam nhân khó có thể xem thấu.”
An Lan lắc đầu cười khổ, trong mắt tràn ra tâm tình huyền diệu, nó lập tức dâng trào, không thể vãn hồi.
Trong một gian phòng, An Thiên Vương và Hổ thúc đang ngồi nói chuyện, đột nhiên khí tức chấn động, hai người đều sửng sốt.
“Tiểu gia hỏa kia thật sự mở Thần Mạch rồi ư?”
Hổ thúc sững sờ, không thể tin được chuyện này lại xảy ra, phải biết rằng khai mở Thần Mạch rất khó khăn.
Dù là An Thiên Vương được khen là kỳ tài vạn năm khó gặp này, trước đây khi mở ra điều Thần Mạch thứ nhất cũng hao phí tới tận ba ngày rưỡi.
Vậy mà Diệp Lăng lại siêu việt An Thiên Vương ư?
“Trước đó ta đã nghĩ rằng hắn có thể khai mở thành công, nhưng không ngờ lại có thể mở ra trong vòng 3 ngày.”
“Lần này ta biến khéo thành vụng rồi, xem ra chí bảo của bộ lạc chúng ta rất có thể sẽ bị một người ngoại lai cướp đi.”
An Thiên Vương cười đau khổ, lắc đầu.
Ông từng nghĩ dù Diệp Lăng yêu nghiệt như thế nào đi nữa thì cũng không thể khai mở Thần Mạch trong vòng 3 ngày, cũng sẽ không có tư cách tranh đoạt chí bảo.
Dù đó có là ân nhân thì An Thiên Vương cũng không hy vọng chí bảo của bộ lạc mình rơi vào tay người ngoài.
Thế nhưng dù sao cũng là ân nhân, An Thiên Vương chỉ có thể dùng biện pháp như vậy để hóa giải, nhưng ai có thể ngờ rằng Diệp Lăng thật sự làm được.
“Nếu người này không chết, thế giới bên ngoài chắc chắn có một chỗ của hắn.”
An Thiên Vương lắc đầu, ánh nhìn xa xăm.
Diệp Lăng có thể đỡ một chưởng bất ngờ của ông đã là một kỳ tích.
Đương nhiên các loại kỳ ngộ của hắn cũng là yếu tố trọng yếu để hắn có thể tu luyện trụ cột Thần Mạch nhanh như vậy.
“Nhưng nếu hắn thật sự đánh bại tất cả mọi người trong trận chiến dũng sĩ, vậy phải làm thế nào?”
Hổ thúc có chút buồn rầu hỏi, đối diện, An Thiên Vương cười khổ, nhún vai.
“Còn có thể thế nào, ngươi muốn ta nói mà không giữ lời sao?”
Đúng vậy, đường đường là tộc trưởng, nhân vật đáng sợ đã từng đánh bại Thánh Nhân, làm sao có thể nói không giữ lời.
Thế nhưng...
Thế nhưng đó là bảo bối trong tộc mình, cho một ngoại nhân ư?
Trong lòng Hổ thúc cứ cảm thấy không được tự nhiên, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.
“Yên tâm đi, mấy thằng nhãi con kia cũng không phải đèn cạn dầu.”
“Chỉ cần Diệp Lăng không ra mở bốn cái Thần Mạch, vậy thì hắn không có tư cách động đến bảo vật tộc ta.”
An Thiên Vương vỗ bả vai Hổ thúc, rồi bưng ly rượu lên nốc ừng ực.
Ầm!
Ngay sau đó, một đạo khí tức tráng lệ lại phóng lên, khổng lồ mạnh mẽ như thiên uy, ầm ầm bạo phát.
Xoạch!
Hổ thúc mới vừa cầm ly rượu lên lập tức hoảng sợ tuột tay, chén rượu rớt xuống đất.
“Khốn kiếp! Hắn là người sao?”
“Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã mở ra thêm một cái Thần Mạch nữa ư?”
Lúc này, An Thiên Vương cũng chấn kinh, mở ra điều Thần Mạch thứ hai nhanh như vậy ư?
Ngoài phòng, tử quang ngập trời, mọi người đều ngẩn người nhìn tử quang chói lóa trong không trung.
“Không phải là đùa chứ?”
“An Lan, ngươi nói đi, có phải hắn là tộc nhân thất lạc nhiều năm của chúng ta hay không?”
“Trời ạ, mắt ta, ta vừa trúng một đòn vạn điểm bạo kích rồi.”
“Thấy cảnh này, ta chỉ muốn ngồi xổm góc tường trồng nấm.”
An Lan cũng ngây dại, ở lĩnh vực nào Diệp Lăng cũng đều đáng sợ như vậy sao?
Mặc dù trước đây nàng cũng liên tục mở Thần Mạch, nhưng điều Thần Mạch thứ hai nàng phải mất một buổi chiều mới mở thêm.
Trong phòng, khí hải trong cơ thể Diệp Lăng tuôn trào cuồn cuộn, từng luồng lực lượng tử kim tràn ngập cơ thể.
Hai kinh mạch xán lạn huy hoàng, giống như thần quang.
Một tia lực lượng tràn ra từ trong kinh mạch, du tẩu khắp toàn thân Diệp Lăng.
“Thần Mạch, tinh ở mạch, không tại thần.”
“Cái gọi là mạch, nó bao gồm hàng vạn hàng nghìn mạng lưới trong cơ thể, nó là khởi nguồn của lực lượng, như băng chuyền, là nơi phát ra tất cả lực lượng.”
“Lực lượng này hoàn toàn khác biệt với những thứ khác, nó rất bí ẩn!”
Thần thái Diệp Lăng phấn chấn, khí tức mênh mông, lực lượng cuồn cuộn.
Mở ra hai kinh mạch, lực lượng tăng thêm ba thành, gần bằng trình độ Diệt Cực Kim Thân ngũ trọng.
Giờ khắc này, nhận thức của Diệp Lăng về Thần Mạch đã đổi mới!
Chẳng trách An Thiên Vương có thể đánh bại lão gia hỏa Thanh Đế kia.
Không khoa trương chút nào khi nói An Thiên Vương mở ra mười hai cái Thần Mạch mới là nhân vật khủng bố nhất.
Chỉ là ông lười xử lý Độc Oa, nếu không, ông mà xuất quan thì đã quét sạch toàn bộ Kinh Thiên Sơn, thậm chí là lãnh thổ Tiên Đế.
Lực lượng cuồn cuộn trong cơ thể, khiến Diệp Lăng thống khoái kêu lên.
Thoải mái!
Rất thư thái, loại cảm giác này quả thực còn thoải mái hơn cả thời điểm cảnh giới đột phá.
“Điều Thần Mạch thứ ba, khai mở!”
Diệp Lăng cắn răng, lực lượng trong cơ thể trực tiếp hóa thành một thanh lợi kiếm, phi thẳng về phía kinh mạch thứ ba.
Xèo xèo.
Tử quang tràn ngập toàn bộ kinh mạch, lực lượng bất tận lại phóng lên.
Ầm!
Giờ khắc này, một đạo tử kim quang nối liền thiên địa, từ gian nhà phóng thẳng lên trời.
Các tộc nhân thấy vậy chẳng nói được một lời.
Sau hồi lâu yên tĩnh, cuối cùng, một tộc nhân nuốt nước miếng một cái, khóe miệng co giật.
“Quá yêu nghiệt, đáng chết!”
“Tên khốn này đang muốn thử nghiệm sức chịu đựng của chúng ta ư?”