Ba Thần Mạch!
Mẹ nó, ba Thần Mạch đã mở ra, lần này, toàn bộ bộ lạc đã không nhịn được nữa.
Quá đáng quá rồi đấy, một người ngoại tộc khai mở Thần Mạch trong ba ngày thì cũng thôi đi, vậy mà trong mấy phút ngắn ngủi đã mở liền ba mạch?
Đây có phải vả mặt hay không?
Cái này quả thực chính là vả mặt, hơn nữa mỗi cái bạt tai đều đau thấu tim gan, khiến bọn họ không thể thở nổi.
“An Lan, ngươi ra bên ngoài mua hắn về để kích thích chúng ta sao?”
“Sao ta có cảm giác hắn tới đây để trả thù chúng ta vậy?”
Vài kẻ há hốc mồm xoay người nói với An Lan cũng đang trợn mắt há mồm, An Lan giật giật khóe miệng, rồi chỉ biết cười ngây ngô.
Ah... Ha hả.
Trong nhà, Hổ thúc lúng túng cười, ánh mắt nhìn An Thiên Vương không đúng lắm.
“Cái kia, ba kinh mạch rồi ư?”
Khóe miệng An Thiên Vương cũng giật một cái, nhưng dù sao cũng là người từng đánh bại Thánh Nhân, sao có thể để mất thể diện được?
“Ừ... Ta cũng thấy kinh ngạc, nhưng ta cảm thấy, hắn tuyệt đối không thể khai mở Thần Mạch thứ tư.”
“Dĩ nhiên ta chỉ đang nói đến hiện tại mà thôi, dù sao dũng sĩ đại chiến cũng sắp bắt đầu, đâu còn thời gian nữa?”
An Thiên Vương tự an ủi bản thân, dũng sĩ đại chiến đã sắp bắt đầu, thời gian còn lại cho Diệp Lăng không nhiều.
Cứ chờ đi.
Diệp Lăng luân phiên đột phá, không chỉ khiến tộc nhân rung động, còn khiến Hổ thúc cùng An Thiên Vương chấn kinh.
Tuy An Thiên Vương không nói, nhưng trong lòng cũng rất kinh ngạc, người này được phái tới đây để phá kỉ lục của ta sao?
Sao ông lại có cảm giác như đang dẫn sói vào nhà, loại cảm giác này rất không tốt.
“Ừm, thời điểm mặt trời lặn chính là lúc những bộ lạc khác nên tới, hiện nay còn lại không đến một giờ, hắn tuyệt đối không thể đột phá lần nữa.”
Nghe lời An Thiên Vương nói, Hổ thúc cũng gật đầu, trong lòng an ổn hơn vài phần.
Dù sao thời gian cũng rất quan trọng, không phải y hoài nghi thiên phú của Diệp Lăng, nhưng dù sao cũng cần thời gian, đúng chứ?
An Thiên Vương cũng gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc, ánh mắt không biết đang nhìn về phương nào.
“Dũng sĩ đại chiến lần này có lẽ sẽ khiến không ít người khiếp sợ.”
Hổ thúc cũng gật đầu, không nói đâu xa, riêng kẻ tên Diệp Lăng này cũng đủ để khiến những bộ lạc khác phải kinh hãi.
Phải biết rằng, dân bản địa nơi đây không phải chỉ có một bộ lạc, mà là có hơn vạn bộ lạc.
Có thể nói rằng, dãy núi Kinh Thiên Sơn này nơi nào cũng có dân bản địa, nếu không, một bộ lạc chỉ có từng này con người thì làm sao có thể chống lại đám Tiên Đế kia nhiều năm như vậy.
“Nhưng tộc trưởng, chúng ta thật sự không tham dự kế hoạch của bọn họ sao?”
Hổ thúc có chút bận tâm, An Thiên Vương đứng dậy, lắc đầu.
“Bọn họ muốn chết thì tùy bọn họ đi, chúng ta không tham dự.”
“Nếu kẻ nào dám kéo chúng ta xuống nước, ta không ngại học nghìn năm trước, đại khai sát giới lần nữa!”
Thanh âm An Thiên Vương có chút băng lãnh, có vẻ không khí cũng ngưng kết lại.
Trong một gian phòng khác, bên trong thân thể Diệp Lăng như đang có vô số Chân Long đang ẩn nấp.
Lực lượng tung hoành, dữ tợn điên cuồng!
Dường như muốn thoát khỏi thân thể Diệp Lăng, mỗi lần Diệp Lăng hô hấp, hư không như rung động theo.
“Khai mở Thần Mạch quả thực rất khó.”
Diệp Lăng lẩm bẩm trong lòng, muốn mở ra kinh mạch trong cơ thể thì nhất định phải đào móc tiềm lực.
Nhưng chuyện này không hề đơn giản, đó là tiềm lực, đâu phải muốn dùng muốn đào là được?
Diệp Lăng đã biết sự hi hữu của việc khai mở bốn Thần Mạch trở lên, đối với hắn mà nói, chuyện này cũng có chút chật vật.
“Chỉ là bốn cái Thần Mạch mà thôi, chắc chắn ta có thể mở ra!”
Diệp Lăng đột nhiên rống lên, Cửu Đại Tiên Anh trong cơ thể được bao bởi từng luồng sáng tử kim, từ miệng mũi phun mạnh ra khí tức mịt mờ.
Ong ong!
Khí tức mênh mông cuồn cuộn, thời điểm Cửu Đại Tiên Anh hoàn toàn bạo động, toàn thân Diệp Lăng, tất cả máu thịt nội tạng xương cốt sợi tóc đều hoàn toàn điên cuồng.
Lực lượng tùy ý hoành hành trong cơ thể, gần như đã rơi vào trạng thái cuồng bạo.
“Bốn Thần Mạch, khai mở!”
Diệp Lăng đột nhiên mở to mắt, điều Thần Mạch thứ tư trong cơ thể như được thắp sáng, trở nên chói lóa!
Từng sợi ánh sáng tử kim quay quanh Thần Mạch, những ánh sáng này như mang theo lực lượng vạn quân, khiến lòng người chấn động.
Ầm!
Từ trong cơ thể Diệp Lăng, một đạo tử kim quang lại phóng lên, trực tiếp xuyên qua căn phòng, lao thẳng lên trời.
Lúc này, các thôn dân còn chưa tỉnh táo lại từ những lần chấn động trước đó, vậy mà một đạo ánh sáng tử kim đã lại xuất hiện.
Đồng tử mọi người giãn to, mím chặt môi, không biết nên nói cái gì.
“Tên khốn, chắc chắn hắn ta tới đây để kích thích lão tử.”
“Ai! Người này rốt cuộc là ai, sao có thể làm như vậy?”
“Hắn là một tên tu giả lưu manh.”
“Đúng, hắn là lưu manh, không quan tâm đến cảm thụ của chúng ta chút nào.”
“Trời tối rồi, nhắm mắt lại!”
“Làm kẻ mới mở ra năm cái Thần Mạch như ta đây có cảm giác tự ti ủy khuất sâu sắc.”
“Đừng cản ta, hãy để ta đấu với hắn, để giữ gìn tôn nghiêm trong lòng ta.”
“Ha ha! Ngươi còn đòi đấu một mình với người ta ư, ngươi muốn làm trò cười à?”
“Sao lại không thể, đừng cản ta, ta muốn đấu với hắn, một đấu một!”
An Lan ngu người, cảm giác đầu óc mình không còn đủ dùng nữa, nó đang choáng váng lâng lâng.
Hình như trước đây cha nàng cũng mở ra năm Thần Mạch đún không, vậy đã chấn động vạn bộ lạc.
Chẳng lẽ bây giờ Diệp Lăng sẽ vượt qua cha mình, đánh vỡ kỉ lục gần như không thể hoàn thành kia ư?
Trong nhà, An Thiên Vương đang nghiêm túc nói chuyện, Hổ thúc cũng nghiêm cẩn gật đầu.
Đột nhiên, khí tức mênh mông càn quét thiên địa.
Thần sắc uy nghiêm của An Thiên Vương không biến hóa chút nào.
“Lại đột phá đúng không?”
Nghe An Thiên Vương hỏi, Hổ thúc gật đầu, ánh mắt vẫn không chút thay đổi.
“Tốt, nội tâm chúng ta không dao động chút nào.”
Hổ thúc vẫn gật đầu, hít sâu một hơi, đôi mắt híp lại.
“Không phải là không dao động, mà là đã chết lặng.”
Chết lặng!
Đúng, chính là mẹ nó chết lặng.
Hiện nay Hổ thúc rất muốn chửi ầm lên, kẻ kia thực sự là một người ngoại tộc sao?
“Ah, bình tĩnh đi.”
“Nhìn biểu tình hiện nay của ngươi xem, còn chưa đủ trầm ổn.”
“Thế nhưng ta biết, người An Lan mang về chính là một tên lưu manh thích cầm dao hung hăng đâm vào trái tim chúng ta!”
“Nhìn ta xem, trấn định biết bao, dù gặp chuyện rung động hơn nữa, với ta mà nói nó cũng chỉ như mây khói.”
Dứt lời, khóe miệng An Thiên Vương co giật không tự chủ, đồng tử đột nhiên rụt lại.