Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1188 - Chương 1189: Ta Muốn Đơn Đấu Với Hắn!

Chương 1189: Ta muốn đơn đấu với hắn!

Bốn Thần Mạch là khái niệm gì?

Ah, có vẻ như chẳng có gì đặc biệt, hầu như tộc nhân thành niên nào cũng đã mở ra tối thiểu năm cái Thần Mạch.

Nhưng nếu là một người chưa từng khai mở Thần Mạch, lại thành công mở ra trong vòng 3 ngày, lại còn mở liên tục bốn cái thì sao?

Sao lại có vẻ vô lý đến vậy?

Đúng, chính là vô lý!

Hổ thúc nhìn An Thiên Vương vẫn đang gắng gượng, nuốt nước miếng một cái, chà chà, kỹ năng diễn rất chuyên nghiệp, không hổ là tộc trưởng.

Bình tĩnh ư?

Ai mà bình tĩnh được, cái loại khiêu khích trắng trợn này nhịn làm sao nổi.

“Yên tâm đi, hắn tuyệt đối không thể mở ra Thần Mạch thứ năm, dù sao, trước đây ta cũng cần bảy ngày mới thành công khai mở.”

“Ta biết chắc mà, ngươi yên tâm đi.”

An Thiên Vương vỗ bả vai Hổ thúc, sau đó về chỗ ngồi.

Ngươi đừng sợ, ta chắc chắn là hắn không đột phá được nữa, dù hắn mạnh hơn nữa thì có thể mạnh hơn ta sao?

Đương nhiên, hành động này của ông cũng làm bại lộ nỗi bất an trong lòng, dù sao, nếu hắn tiếp tục đột phá, vậy đó sẽ là vấn đề rất lớn.

“Tộc trưởng, ngươi tin chắc như vậy sao?”

Dường như Hổ thúc muốn hỏi gì đó mà lại không dám, không thấy sắc mặt An Thiên Vương không thích hợp sao, muốn bị đánh thì cứ việc nói thẳng.

Trong một gian phòng khác, cơ thể Diệp Lăng tràn đầy tử quang, không ngừng trào ra từ mắt miệng mũi.

Lực lượng điên cuồng tràn đầy trong cơ thể, Diệp Lăng cảm thấy một lực lượng đáng sợ đang sôi sục, kích động.

Giữa các ngón tay như đang ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, là một loại lực lượng khiến cho hắn cảm thấy si mê.

Bốn Thần Mạch đã khai mở, như vậy mục tiêu tiếp theo có phải là năm cái hay không?

Đôi mắt Diệp Lăng lóe ra vẻ cuồng nhiệt, dù thế nào, dù thành công hay không, mình cũng phải thử một lần!

Nhỡ đâu, hắn lại may mắn mở ra được thì sao?

“Ta phải thử mới được!”

Diệp Lăng nhắm mắt, khí tức mênh mông, tử quang tuôn trào trong cơ thể, tất cả lực lượng như biến mất, bị thu liễm trong cơ thể, giấu trong kinh mạch!

Đùng... Đùng... Đùng!

Nhịp tim mạnh mẽ, khí tức của Diệp Lăng vững vàng hơn rất nhiều, nhưng trái tim mạnh mẽ của hắn lại như trở thành chúa tể tuyệt đối trong không gian này.

Ngoài phòng, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn phương hướng gian nhà mà Diệp Lăng đang tu luyện bên trong, trái tim bị đả kích đau nhức đến chết lặng.

Trái tim như đang rỉ máu, sao có thể kích thích người khác như vậy chứ?

“An Lan, ngươi nói xem, hắn có thể khai mở năm Thần Mạch hay không?”

Một người nam nhân tới gần hỏi An Lan, y là thiên tài của bộ lạc này, đã từng khai mở ba Thần Mạch trong 2 ngày, phong thái huy hoàng.

Mà bây giờ, y như bị Diệp Lăng đạp xuống đất, không thể ngóc đầu.

Mọi người đều nhìn An Lan, ánh mắt tràn đầy chờ đợi, bọn họ hy vọng An Lan lắc đầu.

An Lan si ngốc lắc đầu, thấy vậy, mọi người nở nụ cười cực kì xán lạn.

Không đột phá là được, nếu không, trong lòng của bọn họ sẽ có bóng ma mất, cảm giác bị thua kém nhiều như vậy quá khó chịu?

Nhưng ngay sau đó, An Lan lại gật đầu một cái, mọi người vừa bình tĩnh lại liền hốt hoảng.

Ngươi làm vậy là sao? Chưa già đã lẫn ư? Sao vừa lắc đầu rồi lại gật đầu?

“Ta... Ta không biết.”

An Lan cũng buồn bực, nàng không biết, bởi Diệp Lăng là một người tràn đầy biến số.

Ong ong!

Đột nhiên, lực lượng lại phóng ra từ gian nhà của Diệp Lăng.

“Con bà nó!! Muốn gây sự à?!”

“Đại ca, ngươi lợi hại lắm rồi, van cầu ngươi, chừa cho chúng ta chút tự tin đi!”

“Đừng cản ta, ta muốn một mình đấu với hắn, ta sẽ đánh chết tên lưu manh này, hắn dám giày xéo trái tim ta!”

“Đúng, ta ủng hộ ngươi, liều mạng với hắn đi, không thể trơ mắt nhìn hắn vũ nhục chúng ta như vậy!”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người hoàn toàn bị kinh động.

Cái gì vậy?!

Ngươi là ân nhân của chúng ta nhưng đừng quá đáng, đừng giẫm đạp lên trái tim đã vỡ thành ngàn mảnh của chúng ta nữa.

An Lan nắm chặt tay, toát mồ hôi, nàng cảm thấy mình sắp trở thành người chứng kiến kỳ tích sinh ra.

Trong nhà, thân thể An Thiên Vương không tự chủ vặn vẹo một cái, ông nhếch miệng nở nụ cười.

Nhưng nụ cười lại vô cùng quỷ dị, ông nắm chặt tay, con ngươi lóe lên một tinh quang.

“Làm tộc trưởng, ta không cho phép bất cứ kẻ nào khiêu khích uy nghiêm của mình.”

Hổ thúc nhìn An Thiên Vương, y cũng nghiêm túc gật đầu.

“Tộc trưởng, ta rất tán thành việc giết hắn, xin hãy giữ gìn tôn nghiêm của ngươi, Thần Thoại của ngươi không thể bị vượt qua!”

“Dù là ngang hàng cũng không được, người khai mở năm cái Thần Mạch chỉ có thể là một mình ngươi.”

Thần sắc An Thiên Vương có chút thay đổi, dường như chả thiết sống nữa, ông nhắm mắt lại.

Đáng chết, rốt cuộc nữ nhi mình đã mang một tên quái vật thế nào trở về vậy? Còn để người ta sống nữa hay không?

Ầm!

Ngay sau đó, một cỗ khí tức đáng sợ phóng ra, An Thiên Vương kích động trực tiếp đứng lên.

Trong bộ lạc, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm đạo tử quang phá tan gian nhà, đạo ánh sáng ấy lại đang chậm rãi biến mất.

“Ha ha! Ăn mừng đi! Chuyện này đáng giá chúc mừng! Cái tên khốn kia không đột phá thành công.”

“Sao ta cảm thấy mình làm vậy là không phúc hậu chút nào, nhưng chuyện này vẫn đáng để chúc mừng!”

“Ha ha! Thống khoái, ta đã nói rồi mà, hắn tuyệt đối không thể thành công.”

“Hừ, người khác sao có phục chế thần tích của tộc trưởng được, nếu hắn có thể thành công, ta sẽ ăn con ruồi!”

“Ta ăn cùng ngươi!”

“Hừ, ta cũng theo, chỉ là một con ruồi mà thôi!”

Mọi người đều kích động, trong nhà, Diệp Lăng cau mày, hắn đã thất bại, lần đột phá này vậy mà lại thất bại.

Nhưng không sao cả, hắn đã có đầu mối, có thể đột phá lần nữa, không cần nóng vội!

“Làm ta sợ muốn chết.”

Trong gian nhà của An Thiên Vương, hai người vội vã vỗ ngực, sau đó nở nụ cười.

“Đi thôi, đã đến giờ mở cấm chế, nghênh tiếp những bộ lạc khác!”

An Thiên Vương đi ra ngoài, Hổ thúc tươi cười theo sát.

Như vậy mới đúng chứ, phá nát kịch bản không tốt đâu.

Hai người đi ra khỏi phòng, mọi người trong bộ lạc cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Dũng sĩ đại chiến sắp bắt đầu!

Trận chiến tranh đoạt chí bảo sắp chính thức mở ra!

“Đi thôi, nghênh tiếp những bộ lạc khác!”

An Thiên Vương vung tay lên, thần sắc uy nghiêm, người trong bộ lạc đi theo An Thiên Vương đến khu vực cấm chế.

Bọn họ không biết, tuy Diệp Lăng đã thất bại, nhưng hắn còn chưa từ bỏ!

Biết đâu sau đó Diệp Lăng sẽ mang đến cho bọn họ sự trùng kích lớn hơn thì sao?

Bình Luận (0)
Comment