Màn nước cấm chế của bộ lạc chậm rãi mở ra, An Thiên Vương chắp hai tay sau lưng, thần sắc uy nghiêm, đứng trước đám người.
Phía sau ông là toàn bộ tộc nhân, nhân số lên đến mấy ngàn, khí tức cường đại, liên miên không dứt.
Một đạo thân ảnh vượt qua màn nước, tiến vào bộ lạc, đó là một lão giả mặc áo đen, râu tóc đã bạc, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn.
Nhưng trong cơ thể lão giả này lại ẩn chứa lực lượng khiến kẻ khác phải chấn động.
“Kỳ Ba bộ lạc đã đến, quấy rầy đại nhân, nhiều năm không gặp, An đại nhân vẫn thần thái sáng láng, An Thần bộ lạc vẫn huy hoàng như thái dương.”
Lão giả cười nói, sau lưng ông, từng bóng người lặng yên xuất hiện, có đến 20 – 30 người.
“Kỳ đại nhân khen nhầm rồi, A Hổ, mang Kỳ đại nhân vào trong sân.”
An Thiên Vương mỉm cười, Hổ thúc bên cạnh gật đầu, dẫn mọi người chậm rãi đi vào trong thôn xóm.
Sau khi Kỳ Ba tộc nhân tiến vào trong bộ lạc, lại có thêm một đám cường giả tiến vào An Thần bộ lạc.
Từng bóng người liên tiếp tiến vào, đợi đến khi mặt trời lặn đằng Tây, có chừng hơn trăm bộ lạc đã đi vào trong An Thần bộ lạc.
An Thiên Vương tiếp đãi tất cả mọi người, sau đó điểm một chỉ, màn nước chậm rãi khép kín.
Đương nhiên hơn vạn bộ lạc không thể tới đây toàn bộ, bộ lạc có thể tới đây hầu như đều là bộ lạc nổi bật.
Không phải ai cũng có tư cách lấy được chí bảo của An Thần bộ lạc.
Ngoài thôn xóm, trên một vùng đất rộng mênh mông, từng lôi đài dựng bằng thiết mộc xuất hiện.
Quanh lôi đài là những chiếc ghế gỗ xếp thành nhiều hàng, nếu không thì không đủ chỗ cho nhiều người như vậy.
An Thiên Vương ngồi ở chủ vị, bên cạnh là An Lan, sau đó là cường giả tinh nhuệ trong tộc.
Các bộ lạc khác ngồi bên dưới, những người này đều lộ ra thần thái phấn chấn!
An Thiên Vương nhìn về phía gian nhà của Diệp Lăng, tại sao người này còn chưa xuất quan, không sợ chậm trễ thời gian sao?
Trong lòng An Lan cũng có chút buồn bực, đã thất bại rồi, còn ở trong phòng làm cái gì?
Sám hối ư?
“Chư vị đều là binh sĩ tốt nhất của Kinh Thiên Sơn Mạch, lần dũng sĩ đại chiến này, dũng sĩ mạnh nhất sẽ nhận được chí bảo của An Thần bộ lạc ta!”
An Thiên Vương đứng dậy, ánh mắt quét qua mọi người, thanh âm chấn động.
Người các bộ lạc khác đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn An Thiên Vương, uy danh của ông rất lớn.
Danh tiếng đệ nhất nhân Kinh Thiên Sơn Mạch của ông đã chấn nhiếp không biết bao nhiêu nhân vật mạnh mẽ.
“Ha ha! Lần này An đại nhân chi mạnh tay thật, bảo bối kia rất trân quý!”
Vị hắc y lão giả của Kỳ Ba bộ lạc đứng dậy cười lớn, nhưng ông lại không tiết lộ đó là cái gì.
“Đúng vậy, lần này An đại nhân thật bạo tay, nếu không phải ta tuổi tác đã cao, ta cũng muốn lên sàn ganh đua cao thấp với đám tiểu bối trẻ tuổi!”
Một thủ lĩnh bộ lạc khác cũng cười lớn, trong mắt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.
Ầm!
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động, mọi người đều sửng sốt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?!”
“Chẳng lẽ là động đất ư? Không thể nào!”
“Có phải đám Tiên Đế ngoại giới tấn công hay không? Đáng chết, bọn họ muốn chết hết sao?”
“Hừ! Chúng ta có nhiều người ở đây như vậy, dù đám Tiên Đế kia có gan to bằng trời thì cũng không dám tiến đến!”
Tộc nhân các bộ lạc khác thần sắc dữ tợn quát lớn, mọi người đều điên cuồng.
Nhưng sắc mặt tộc nhân An Thần bộ lạc đều thay đổi, khuôn mặt trắng bệch, mắt trợn to.
Đáng chết, không phải tên kia đột phá năm Thần Mạch đấy chứ?
Sắc mặt An Thiên Vương cũng có chút thay đổi, An Lan ngồi bên cạnh há hốc miệng, lộ vẻ kinh hãi.
Rầm rầm!
Đột nhiên, một đạo ánh sáng tử kim phóng lên từ gian nhà, nhưng tử quang lại có dấu hiệu sắp hỏng mất.
“Ồ! Hóa ra là có người đột phá Thần Mạch, ta còn tưởng là động tĩnh gì khác.”
“Này này, người kia là ai, chỉ là Thần Mạch mà thôi, sao lại trông như sắp không đột phá nổi, mềm yếu như thế!”
“Có lẽ là một đứa bé của An Thần bộ lạc, dù sao đột phá Thần Mạch cũng không quá dễ dàng.”
Người bộ lạc khác bàn tán xôn xao, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vẻ châm chọc.
Các cường giả An Thần bộ lạc ngồi yên tại chỗ, liếc nhìn đám người này.
Một đám ngu xuẩn!
Nếu các ngươi biết hắn thành công đột phá Thần Mạch chỉ trong vòng 3 ngày, không đến một buổi chiều đã liên tục đột phá bốn cái, giờ còn muốn đột phá cái thứ năm, chắc các người chẳng cười nổi nữa đâu.
“Ồ, ta nhớ có ai đó bảo muốn ăn ruồi mà nhỉ?”
Bất chợt, có cường giả An Thần bộ lạc lên tiếng, lời nói ra lập tức khiến mọi người đều trừng mắt.
“Tráng sĩ, ăn chén ruồi này đi.”
“Đúng đúng, nam tử hán đại trượng phu, đã nói là phải giữ lời!”
“Xin hỏi, con ruồi là vật gì, ăn có ngon không?”
Đúng lúc này, tử kim quang vốn đang có xu hướng suy tàn đột nhiên bạo phát.
Ùng ùng!
Hào sáng càn quét toàn bộ thiên địa!
Lực lượng đáng sợ cuồn cuộn như sóng lớn, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ trong hư không.
“Cái tên đáng chết này quá kiêu ngạo!”
An Thiên Vương ngồi trên chủ vị, cắn răng nghiến lợi nói.
Lúc này, các cường giả An Thần bộ lạc không ngồi yên được nữa, tất cả vội vã đứng lên, trừng mắt nhìn cảnh tượng này.
Quá đáng sợ!
Liên tiếp đột phá năm kinh mạch, đây mà là người sao? Sao thời gian đột phá có thể ngắn như vậy?!
Khiếp sợ, ngây dại, kinh hãi, đây là những từ ngữ có thể dùng để miêu tả trạng thái của bọn họ lúc này.
Những tộc nhân bộ lạc khác thì ngẩn người nhìn bọn họ, có phải các ngươi hơi quá khích rồi không?
“Đây là bộ lạc đứng đầu Kinh Thiên Sơn sao?”
“Đột phá một cái Thần Mạch mà thôi, có đáng phản ứng lớn như vậy sao?”
“Đúng vậy, ngươi xem bọn họ kìa, như là An Thiên Vương đột phá trước đây vậy.”
“Chà chà, ngây thơ chưa trải sự trời, sao ta có cảm giác An Thần bộ lạc càng ngày càng lùi vậy.”
“Xuỵt, biết đâu đây lại là phong tục tập quán của người ta thì sao.”
“Có cần như vậy không?”
Một đám người khí hiểu nhìn thần sắc chấn động quỷ dị của tộc nhân An Thần bộ lạc.
Ngay sau đó, một thân ảnh chậm rãi đi tới nơi đây.
Thân ảnh ấy cao ngất như tùng, hai tay buông thõng, cước bộ trầm ổn.
Cơ thể hắn ẩn chứa lưu chuyển lực lượng có thể khiến thiên địa biến sắc.
Diệp Lăng!
Hắn đã thành công mở ra Thần Mạch thứ năm!
“Xin lỗi, đã tới muộn.”
Diệp Lăng cười nhạt, phong khinh vân đạm!