Trong trận dũng sĩ đại chiến của Kinh Thiên Sơn Mạch hiếm khi xuất hiện chuyện như vậy.
Thậm chí các cường giả đang chiến đấu trên lôi đài khác cũng ngây người, không ít người bởi vì phân tâm mà trực tiếp bị đánh văng khỏi lôi đài.
“Đáng chết! A.. A.. A..! Khốn kiếp, ta chỉ nhìn thoáng qua một cái!”
“Chỉ vì Tiên Đế kia, hắn là tên xui xẻo!”
“Tên khốn này từ đâu ra, lão tử thua rồi, không thể nào tin nổi!”
Một đám người chỉ liếc về phía Diệp Lăng một chút liền bị đánh bại, gào khóc đứng lên.
“Quá độc ác, còn không phải là người tộc ta!”
“Không cùng một tộc, tất có dị tâm!”
“Giết ngươi, những người khác sẽ không phản đối!”
Tộc trưởng Hải Vu bộ lạc lạnh lùng nói, kỳ thực lão chỉ muốn công báo tư thù, Hải Mãnh thua cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ.
“Ha hả, nực cười!”
“Lần đầu tiên ta nghe nói không cho phép đánh trả trên lôi đài đấy.”
“Chẳng lẽ đây là tập tục đặc hữu của Hải Vu nhất tộc ngươi ư? Nếu vậy thì ta đã được mở rộng tầm mắt rồi!”
Diệp Lăng cười lạnh, lão gia hỏa muốn gây chuyện thì cứ việc nói thẳng, sao phải quanh co lòng vòng!
“Khốn kiếp! Ngươi nói gì? Tại sao lại nhắc tới Hải Vu nhất tộc chúng ta!”
“Đúng! Vừa rồi Hải Mãnh đại ca đã bị phế đi một cánh tay, vì sao ngươi còn ra tay, rõ ràng là muốn giết hắn!”
Trong nháy mắt, đoàn người Hải Vu nhất tộc kích động, tất cả mọi người hò hét gào rống.
Diệp Lăng liếc nhìn người vừa phát ngôn, khinh thường nở nụ cười, tràn đầy vẻ châm chọc.
“Ngươi lên đây, ta cho ngươi phế một cánh tay của ta, nhưng sau đó ta sẽ đánh ngươi một quyền, ngươi đừng phản kháng!”
Diệp Lăng vừa dứt lời, kẻ bị Diệp Lăng khiêu khích lập tức phẫn nộ đứng ra, khuôn mặt đỏ bừng.
“Ngươi nghĩ ta là thằng ngu chắc, vô duyên vô cớ chịu một quyền, làm vậy ta không chết thì cũng tàn phế!”
Dứt lời, các bộ lạc đang xem náo nhiệt lập tức nở nụ cười, chuyện gì đây? Có thể coi là cầm đá đập chân mình không?
“Haizz, nếu Hải Vu nhất tộc chỉ toàn hạng người ngu ngốc như vậy, ta thấy các ngươi tham gia dũng sĩ đại chiến lần này cũng chỉ là để hiến mạng mà thôi.”
Diệp Lăng phản kích không chút lưu tình, hắn không thèm quan tâm.
“Được rồi!”
“Hải Thiên Phong, xuống cho ta, đường đường là người đứng đầu một tộc, làm vậy còn ra thể thống gì!”
“Tiểu bối đang chiến đấu, thắng làm vua, thua làm giặc, chuyện này rất bình thường!”
An Thiên Vương đứng dậy lạnh giọng nói, lần này Hải Thiên Phong hơi quá đáng, ông không ngồi nhìn được nữa.
Hải Thiên Phong xoay người nhìn An Thiên Vương, cắn chặt răng, nhưng không nói gì nữa, trực tiếp xuống khỏi lôi đài.
Danh tiếng đệ nhất nhân Kinh Thiên Sơn Mạch cũng không phải là đùa giỡn, người này tuyệt đối hung hãn!
“Nếu vậy, Diệp Lăng ta đây xin mời bằng hữu Hải Vu nhất tộc chỉ giáo!”
“Không biết thực lực của các ngươi có giống miệng lưỡi các ngươi, có thể lật ngược phải trái đúng sai hay không!”
Diệp Lăng châm chọc, ngay sau đó, đoàn người Hải Vu nhất tộc bùng nổ.
Má nó!
Cái này rõ ràng chính là khiêu khích, còn là chỉ thẳng vào mũi bọn họ mà vũ nhục.
“Làm càn, ta sẽ đánh bại ngươi!”
Viu, một gã cường giả đã mở sáu Thần Mạch lao vút lên lôi đài, thần sắc băng lãnh.
“Chà chà, nói cho ta biết, ai cho ngươi dũng khí?”
“Ngay cả Hải Mãnh mở bảy Thần Mạch cũng thua, vậy mà ngươi dám can đảm đi lên ư?”
Diệp Lăng nhìn gia hỏa mở sáu Thần Mạch đối diện, lắc đầu nói, hàm ý rất rõ ràng, ngươi điên rồi sao?
“Hải Mãnh đại ca đã xem thường ngươi.”
“Ta có thể đánh bại ngươi!”
Viu!
Vị cường giả này lao tới, sáu Thần Mạch hoàn toàn khai mở, từng cỗ lực lượng dâng trào mãnh liệt trong cơ thể hắn.
“Nằm xuống cho ta!”
Gia hỏa Hải Vu nhất tộc gầm lên, sát khí cuồn cuộn, rất có khí thế, có lẽ người bình thường sẽ không dám đối mặt.
Đáng tiếc, Diệp Lăng có một trái tim mà người bình thường không cách nào tưởng tượng.
“Múa rìu qua mắt thợ, cút xuống cho ta!”
Diệp Lăng lắc đầu, trực tiếp nhấc chân đạp thẳng mạn sườn đối thủ.
Lạch cạch!
Cường giả Hải Vu nhất tộc bị đạp trúng xương sườn, thân thể lập tức mất khống chế.
Phù phù!
Gã đã bị Diệp Lăng đá bay, ngã mạnh xuống đất, hộc máu.
“Tên đáng xấu hổ.”
Diệp Lăng lắc đầu, không lưu tình chút nào, hắn đã có mục tiêu, chính là Hải Vu nhất tộc!
Ngươi đã muốn bôi nhọ lão tử, vậy lão tử còn lưu tình cái rắm, trực tiếp đập chết hết đi!
“Khốn kiếp! Lão tử không nhịn được nữa, ta phải giáo huấn ngươi!”
Một gã cường giả cũng mở ra sáu Thần Mạch vọt tới, thần sắc uy nghiêm, trong mắt tràn đầy điên cuồng.
Lực lượng sáu Thần Mạch tương đương với thực lực Tam Kiếp Tiên Đế, đối với Diệp Lăng mà nói, hắn có thể bóp chết dễ như trở bàn tay.
Thịch thịch!
Cường giả này chạy rất nhanh, lướt lên không như một con Thương Ưng, đôi mắt băng lãnh.
Viu, thân thể gã đột nhiên gập lại, tư thế quỷ dị, chân sau nâng lên hung hăng đạp về phía Diệp Lăng.
Một cước này rất mạnh mẽ, âm thanh phá không khiến vô số người kinh hãi.
Nhưng Diệp Lăng lại cảm thấy một kích này quá yếu!
“Giết!”
Cường giả Hải Vu nhất tộc rống to, chân hung hăng đạp trúng bả vai Diệp Lăng.
Đùng!
Chân Diệp Lăng khuỵu xuống, thân thể có chút bất ổn, cường giả Hải Vu nhất tộc vui mừng, lực lượng lại tăng thêm.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt gã hoàn toàn thay đổi, bởi vì dưới chân gã đang ẩn chứa một cỗ lực lượng vô cùng cuồng bạo.
Ầm!
Trong nháy mắt, lực lượng trực tiếp bùng nổ dưới gót chân cường giả Hải Vu nhất tộc này.
Viu... Ầm!
Cường giả này bị hất tung lên, rồi rơi mạnh xuống mặt đất.
“Có phải ngươi quá tùy tiện hay không?”
Diệp Lăng nhe răng cười, hắn bước đến, tay kéo khuôn mặt có chút mơ hồ của người này.
Cánh tay vung mạnh, hung hăng tát một cái.
Ba!
Thanh âm giòn vang khiến các cường giả Hải Vu nhất tộc kinh hãi, tròng mắt đỏ lên.
Viu!
Kẻ kia bị Diệp Lăng tát bay, hung hăng ngã vào đám người Hải Vu nhất tộc.
“Khốn kiếp! Khinh người quá đáng!”
“Tộc trưởng, để ta đi làm thịt hắn!”
“Khốn kiếp, dám đánh mặt Hải Vu nhất tộc chúng ta, rõ ràng là hắn muốn chết!”
“Kẻ lưu manh này từ đâu đến?”
Diệp Lăng cười lạnh, hắn muốn đánh mặt Hải Vu nhất tộc đấy, rồi sao?!
Kẻ hắn muốn nhằm vào, không ai có thể trốn thoát, kết cục đều phải bị hắn hung hăng vả mặt.
Phía dưới, khuôn mặt tộc trưởng Hải Vu nhất tộc - Hải Thiên Phong đã tái nhợt, hô hấp nặng hơn.