Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1191 - Chương 1192: Trận Chiến Đầu Tiên!

Chương 1192: Trận chiến đầu tiên!

Trong nháy mắt Diệp Lăng ngẩng đầu, năm Thần Mạch trong cơ thể hắn lập tức sáng lên.

Rầm rầm!

Tử kim hào quang chiếu rọi tận trời, hóa thành mấy đầu tử kim long bay lượn trong hư không, dữ tợn rít gào, chấn động hư không.

“Cái gì? Hắn đã mở ra năm Thần Mạch?”

“Kẻ này rốt cuộc là ai? một người ngoại lai làm sao có thể mở ra năm Thần Mạch!”

“Đáng chết! Sao hắn có thể đáng sợ như vậy!”

Tất cả cường giả của các bộ lạc nghẹn họng nhìn trân trối, nội tâm tràn đầy sóng to gió lớn.

Đối với bọn họ mà nói, năm Thần Mạch không mạnh, thậm chí một tộc nhân bình thường cũng có thể khai mở, không có chút kinh diễm nào.

Nhưng điều này lại hiện hữu trên thân Diệp Lăng – một người ngoại lai, vậy nên những người này mới choáng váng.

Tộc nhân của bọn họ có thể khai mở năm Thần Mạch là bởi vì từ nhỏ đã sinh hoạt tại vùng đất này, được khí tức đặc biệt nơi đây bao quanh.

Nhưng Diệp Lăng chỉ là một người ngoại lai, làm sao có thể mở ra năm Thần Mạch.

Giờ khắc này, rốt cuộc bọn họ đã biết vì sao đám cường giả An Thần bộ lạc lại lộ vẻ mặt tựa như thấy quỷ.

Đây không phải tựa như thấy quỷ nữa, mà là gặp quỷ thật rồi, làm người ta sợ muốn chết.

“Năm Thần Mạch thì sao, chẳng lẽ có thể đánh bại được ta!”

Hải Mãnh dữ tợn rống lên, năm Thần Mạch thì sao, y đã mở ra bảy Thần Mạch!

Thần Mạch chênh lệch dù chỉ nhỏ bé thì cũng cách biệt như trời với đất, còn khó vượt qua hơn cả cảnh giới.

Ầm!

Diệp Lăng ra quyền, năm ngón khép lại, lực lượng cường đại tràn ra từ nắm tay của hắn.

Ầm!

Hai người lao vào giao chiến, nắm tay chạm vào nhau, một luồng rung động như gợn nước lấy hai người làm trung tâm lan tràn bốn phía.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ tung liên tiếp không ngừng, vậy mà lôi đài bằng gỗ lại hoàn hảo không chút tổn hại!

Hiển nhiên đây không phải loại gỗ thông thường, không biết đã được gia trì thế nào, nhưng dù bị lực lượng mạnh mẽ đánh trúng thì vẫn không bị phá hủy.

Lực lượng như gió lốc bỗng nhiên càn quét toàn bộ lôi đài, Diệp Lăng và Hải Mãnh liền lùi lại.

Thịch thịch thịch.

Diệp Lăng lùi lại ba bước mới ngừng lại được, khí tức có chút bất ổn, dù vậy, không ít người đã chấn kinh.

Còn Hải Mãnh thì như bị một thanh búa lớn nện mạnh, thân thể lùi lại không ngừng.

Đùng!

Chân Hải Mãnh kéo ra vết hằn dài trên mặt sàn, lưng nện mạnh lên cột gỗ.

“Con bà nó!!”

“Người này từ đâu ra, sao lại mạnh như vậy?!”

“Quá khó tin, nếu tất cả Tiên Đế đều mạnh như vậy, vậy chúng ta còn đánh cái gì?!”

Cường giả các bộ lạc đều ngây người, Hải Mãnh là một cường giả rất mạnh, nhưng y lại bị một quyền của Diệp Lăng đánh bay ư?

Đùa gì thế?!

“Vừa rồi còn mỉa mai An Thần bộ lạc chúng ta, giờ hay rồi, đến phiên bọn họ trợn tròn mắt.”

“Không phải vì bất ngờ, mà là gặp quỷ!”

“Gặp phải tên lưu manh này, kẻ nào cũng sẽ bị vả mặt, ai chịu nổi chứ?”

Trên những lôi đài khác, các cường giả cũng bắt đầu chiến đấu kịch liệt.

Hải Mãnh cử động thân thể, gầm nhẹ một tiếng, thân thể ưỡn lên thẳng tắp.

“Ngươi khiến ta phải đấu nghiêm túc, không tệ không tệ, ta sẽ cho ngươi biết khi ta phẫn nộ đáng sợ đến mức nào!”

Hải Mãnh nổi giận, trước mắt bao người mà y lại chịu mất mặt như vậy, khiến y không biết trốn vào đâu.

“Ngươi chỉ biết nói thôi sao? Nếu vậy thì chẳng đáng giá để ta khiêu chiến!”

Diệp Lăng cười nhạt, đối với với hắn mà nói, Thần Mạch giúp hắn như hổ thêm cánh, nhưng cũng đừng quên, lúc trước hắn vốn đã là một mãnh hổ!

“Chết đi!”

Hải Mãnh rống giận, thân ảnh lao nhanh như đạn pháo.

Ong ong!

Thanh âm rung động vang lên, hai tay Hải Mãnh nắm chặt, một tia tử kim quang lượn lờ quanh nắm đấm.

Đùng!

Chân Hải Mãnh bỗng giẫm mạnh xuống, lôi đài chấn động, tốc độ của y lại nhanh hơn.

“Nằm xuống cho ta!”

Lực lượng vô biên phát ra từ nắm tay điên cuồng càn quét, Diệp Lăng đứng đối diện cũng cảm nhận được quyền phong.

Nhưng ở trong mắt Diệp Lăng, Hải Mãnh này còn chưa đủ tư cách!

Diệp Lăng gầm nhẹ, tiến về phía trước, ánh mắt híp lại, cánh tay co chặt.

“Cút!”

Ầm!

Diệp Lăng hung hãn ra quyền, lực lượng vô biên từ trong huyết nhục, xương cốt tràn ra, kể cả lục phủ ngũ tạng cũng hoàn toàn sôi trào.

“Hải Mãnh sẽ bại trận!”

Ngồi ở chủ vị, An Thiên Vương chậm rãi nói, An Lan bên cạnh gật đầu.

Hải Mãnh rất mạnh, nhưng gặp phải tên yêu nghiệt như Diệp Lăng thì là ai cũng phải đau đầu, y thua không oan.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt hai người va chạm vào nhau, một lực lượng đáng sợ bộc phát.

Răng rắc, cánh tay tấn công của Hải Mãnh biến dạng quỷ dị.

“A!”

Hải Mãnh thét to, trong miệng tràn đầy máu tươi, cánh tay y đã bị Diệp Lăng đánh gãy.

“Không được!”

Cường giả Hải Vu nhất tộc lập tức cả kinh, Hải Mãnh là một trong ba tuấn kiệt trẻ tuổi của Hải Vu nhất tộc bọn họ, có hi vọng đi đến cuối cuộc tranh đấu này, nhưng hiện nay một tay y đã bị phế, sợ rằng ngay từ trận đầu này y đã không kiên trì nổi nữa!

“Ta không thể bại, không thể nào!”

“Ngươi cút ngay! Cút ngay!”

Trên lôi đài, Hải Mãnh hoàn toàn điên cuồng, y lại lao lên, cánh tay lành lặn tàn nhẫn giơ lên.

“Đi chết đi!”

Hải Mãnh rống giận, trong mắt Diệp Lăng lóe lên một tia băng lãnh.

Hắn không nhân cơ hội xuất thủ là bởi vì hắn không phải dân bản địa, không thể rước lấy nhiều cừu hận.

Nhưng kẻ này lại không biết điều, nếu vậy, hắn còn nương tay làm gì!

“Cút ngay!”

Diệp Lăng rống to, tay nâng lên, nắm tay chưa đánh ra nhanh đến cực điểm, giống như điện xẹt.

“Không!”

Các cường giả Hải Vu nhất tộc kinh hô, nhưng đã muộn, nắm đấm của Diệp Lăng đã đập trúng lồng ngực Hải Mãnh.

Phốc phốc!

Thân thể Hải Mãnh cong lại, sau lưng nổ tung, máu bắn tung tóe, vô cùng rực rỡ.

“Ha ha! Ha ha ha ha ha ha ha...!”

Hải Mãnh đột nhiên ngửa đầu cười to, ngay sau đó, thân thể y chậm rãi ngã xuống.

Tộc trưởng Hải Vu nhất tộc lập tức vọt đến đỡ lấy Hải Mãnh.

“Thanh niên, ngươi ra tay quá nặng!”

Tộc trưởng Hải Vu nhất tộc lạnh giọng quát, Diệp Lăng thấy được một tia sát cơ lạnh như băng từ trong trong lão!

Những lôi đài khác vẫn đang tiếp tục chiến đấu, nhưng lôi đài của Diệp Lăng đã xảy ra biến cố.

Sau khi tranh tài kết thúc, người cùng bộ lạc đương nhiên có thể đi lên khiêng kẻ bại trận rời đi.

Nhưng đây là lần đầu tiên tộc trưởng đích thân đến, còn nổi giận với người thắng cuộc!

Bình Luận (0)
Comment