Đả Thần Thạch!
Vũ khí thần bí nhất, hung danh cũng nổi nhất trong tay Diệp Lăng.
Chẳng mấy khi thấy nó xuất hiện, nhưng một khi nó hiện thân, tuyệt đối sẽ diễn ra một hồi ẩu đả bạo lực.
Từ Trái Đất đến Tiên Giới, chỉ cần là người từng bị Đả Thần Thạch đánh, không có kẻ nào gặp Diệp Lăng mà không run chân, đau đớn phải nói là nhớ đến già.
Hải Yêu thấy Diệp Lăng cầm một cục gạch tầm thường thì lập tức vui vẻ, nhe răng cười lắc đầu.
“Ngươi cho rằng một cục gạch đen đúa như vậy có thể phá được Hải Thần giáp của ta ư?”
“Nực cười! Ngây thơ!”
Hải Yêu cười lớn, cường giả các bộ lạc khác cũng lộ vẻ châm chọc.
“Ha ha! Có phải đầu ngươi bị lừa đá hay không, sao lại mang ra một cục gạch như thế?”
“Ngươi xen vào làm gì, người ta muốn dùng chiến thuật dương đông kích tây, khiến Hải Yêu coi thường, sau đó mới phản kích.”
“Ồ, ra là hắn có kế hoạch à? Vậy phải cẩn thận rồi, mưu kế này rất cao thâm đấy.”
“Hải Yêu đại ca, ngươi hãy cẩn thận, tên Tiên Đế này muốn dùng mưu kế!”
“Ha ha ha ha! Đúng vậy, đúng là một Tiên Đế kế sách thâm sâu.”
Diệp Lăng hoàn toàn không để tâm lời cười nhạo của bọn họ, một đám kiến hôi nhảy nhót mà thôi, lát nữa đập bay hết một thể!
“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, ta vốn định thử trình độ Hải Thần Giáp của ngươi trước, đến khi ta thực sự không công phá được mới dùng đến nó. Còn hiện tại, ngươi nên cao hứng vì được gặp được nó ngay và luôn.”
Diệp Lăng cười nói với Hải Yêu, hắn đang nói thật, nếu là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không dùng đến Đả Thần Thạch sớm như vậy.
Dù thế nào thì cũng phải tiến hành theo chất lượng, thử uy lực Hải Thần Giáp trước.
Nhưng sau khi trải qua sự kiện Thanh Long Huyết Tủy, Diệp Lăng đã nhớ kĩ giáo huấn, thử cái rắm, trực tiếp dùng gạch đập luôn.
“Ha hả, được, để lão tử xem cục gạch này của ngươi có gì đáng giá để ta nhớ kĩ!”
Con ngươi y lập tức dựng thẳng, vẻ ngoan lệ tràn ngập trong mắt.
Đùng!
Y lắc đầu, bàn chân giẫm mạnh, Hải Yêu lao đi như đạn pháo, nắm tay mạnh mẽ tạo thế chuẩn bị ra đòn.
“Một quyền đánh bay ngươi đây!”
Y nhe răng cười, ngay sau đó, trên quả đấm của y lóe ra từng luồng hào quang tử kim!
Đó là lực lượng Thần Mạch đang phát ra, nó mạnh mẽ đến mức khiến kẻ khác phải kinh hồn táng đảm.
“Nhìn kìa! Một quyền này của Hải Yêu đại ca tuyệt đối không phải chuyện đùa đâu!”
“Lắm lời, Hải Yêu đại ca là cường giả mở ra tám Thần Mạch, một Tiên Đế chỉ có vẻn vẹn năm cái Thần Mạch thì làm được cái quái gì.”
“Ba chữ biểu thị tất cả, chẳng gì cả!”
“Ta ít hơn ngươi 1 chữ, chỉ có 2 chữ, ha hả.”
Mọi người châm chọc cười đùa, một quyền này của Hải Yêu khí thế phi phàm, còn trong tay Diệp Lăng chỉ có một cục gạch, chẳng đáng sợ chút nào.
Bất chợt, Diệp Lăng nở nụ cười, nhìn Hải Yêu càng ngày càng gần.
“Hãy xem bản lĩnh của Bổn Tọa đây!”
Diệp Lăng nhe răng cười, hắn đột nhiên tiến lên, cánh tay nhấc cao, Đả Thần Thạch lóe lên hào quang xanh đen xán lạn.
Viu!
Một đạo hắc quang nháy mắt lướt ra, Hải Yêu cười khinh miệt, Thần Mạch lực trong cơ thể càng thêm mạnh mẽ, như các Chân Long đang không ngừng gầm thét.
“Cái tên giả vờ giả vịt này, nằm xuống cho ta!”
Hải Yêu gầm lên giận dữ, nắm tay hung hăng vung ra cháy hừng hực, nóng rực như hỏa diễm!
Nhưng ngay sau đó, y trừng mắt, đạo hắc quang đã hung hăng đập lên nắm đấm của y.
Ầm!
Xương cốt như muốn vỡ vụn, Hải Yêu gầm thét tê tâm liệt phế, thân thể không khống chế bay ngược.
“Diễn nữa đi!”
Diệp Lăng nhe răng cười, hắn lại tiến lên đuổi theo, Đả Thần Thạch hung hăng đập lên hông Hải Yêu.
Răng rắc một tiếng, Hải Yêu lập tức trợn trừng mắt, lồi ra như mắt cá chết.
Đau, đau quá!
“Từ trước đến nay lão tử luôn nhã nhặn lịch sự, vậy mà ngươi còn ép ta bộc lộ bản chất, ngươi chán sống rồi!”
Diệp Lăng nổi giận, trước nay hắn vẫn luôn ngụy trang quân tử, sao cứ phải ép hắn lộ ra bản chất lưu manh của mình?
Bẹp, lại ăn một gạch, Hải Yêu trừng mắt, hoảng hốt kêu loạn, thân thể nện mạnh xuống đất.
Bịch!
Lại trúng một gạch, lần này là đập trúng đầu Hải Yêu, khiến y choáng váng hoa mắt.
“Con bà nó!! Chuyện gì vậy?!”
“Đùa thôi đúng không? Hải Thần giáp của Hải Yêu đại ca sao lại như vật trang trí thôi vậy?”
“Im đi, các ngươi thì biết cái gì, đây là mưu kế của Hải Yêu đại ca, khiến tên Tiên Đế này khinh địch, lộ sơ hở rồi đột kích đánh bại hắn!”
“Đúng, Hải Yêu đại ca mạnh mẽ không ai ngăn nổi, bày mưu tính kế, không kẻ nào thoát!”
“Mẹ nó, sắp bị đánh chết rồi, mấy người các ngươi còn ba hoa cái gì, kẻ nào tính kế thế này được?”
Trên lôi đài, Diệp Lăng cầm Đả Thần Thạch, nhìn Hải Yêu vẻ mặt hoảng sợ đang ra sức bò về phía trước.
“Ngươi đừng tới đây! Thứ ngươi đang cầm là vật gì?!”
“Ta cho ngươi biết! Ngươi có gan thì thả nó xuống đi, ngươi có dám không? Là nam nhân thì hãy thả nó xuống!”
Hải Yêu vạn phần hoảng sợ!
Y có Hải Thần giáp, có thể chống đỡ tất cả, nhưng dường như không có chút tác dụng nào khi đối mặt với cục gạch đen đúa này.
Y đâu biết rằng Đả Thần Thạch này mới là lực lượng tuyệt đối, chỉ cần bị đánh trúng, y sẽ bị đả kích đến mức không thể tự thoát ra được mới là bình thường.
Mà ở trong phòng nghỉ của An Thần bộ lạc, một đám gia hỏa An Thần bộ lạc đã ngây người.
Cái tên Diệp Lăng này rõ ràng là một kẻ lưu manh, xông ngang đánh thẳng, muốn biến dũng sĩ đại chiến lần này thành một trò khôi hài.
Nhìn đi, ngươi xem khuôn mặt người Hải Vu Tộc kia kìa, tái như gan heo rồi.
Bọn họ lại nhìn Đả Thần Thạch trong tay Diệp Lăng, trời ạ, sao lại có thứ khiến kẻ khác phải buồn bực như vậy.
Trong nhiều người như vậy, chỉ có một người nhìn thấu diện mục chân thật của Đả Thần Thạch.
Dĩ nhiên chính là An Thiên Vương từng đánh bại Thanh Đế một chiêu!
“Người này lấy được cả Đả Thần Thạch của Thanh Đế ư?”
“Hải Yêu thua không oan.”
Mí mắt An Thiên Vương khỏi tự chủ giật giật mấy cái, nghĩ lại lúc đó, ông cũng chịu thiệt thòi bởi Đả Thần Thạch này.
Ngẫm lại tư thế đập điên cuồng của lão gia hỏa kia, tương tự Diệp Lăng biết bao.
Đột nhiên An Thiên Vương sững sờ, hai người này là hai người khác nhau ư?
Lúc này, trên phế tích sụp xuống của lôi đài, Diệp Lăng cầm chân lôi Hải Yêu trở về.
“Ngươi chạy đằng nào?”
“Chạy đi đâu?”
Ba!
Một gạch đập xuống, Hải Yêu cảm giác trời đất quay cuồng.
Trời ạ, y chưa bao giờ có cảm giác này.
“Ngươi có dám cất đi không?!”
Hải Yêu ra sức gào thét, ủy khuất tới cực điểm.