Hải Yêu cực kì uất nghẹn, y chưa từng gặp kẻ nào có phong cách chiến đấu không nói lý lẽ như vậy, khiến y gần như tan vỡ.
Một cục gạch mà thôi, vậy mà đánh cho y không còn sức phản kháng, chỉ muốn chết đi luôn cho xong.
Mà quan trọng hơn chính là, Hải Thần giáp của y lại không phát huy được chút tác dụng nào!
Dưới lôi đài, các cường giả Hải Vu nhất tộc sắc mặt tái xanh, không ai đoán trước được kết quả này.
Không phải Hải Yêu nên chiếm thượng phong, đánh bại tên Tiên Đế đáng giận này, xả giận thay bọn họ sao?
Sao hiện giờ tình thế lại là tự thân khó bảo toàn, đùa gì thế, đây mà là thiên tài không ai bì nổi, nổi bật trong thế hệ trẻ của hơn vạn bộ lạc sao?
Hải Thiên Phong đau khổ như ăn phải Hoàng Liên, tròng mắt đỏ tươi, khổ mà không nói ra được.
Chuyện này chẳng khác gì đang đánh mặt của lão, trước mắt bao người, danh tiếng Hải Vu nhất tộc bị giày xéo tàn ác.
Tình cảnh Hải Yêu cầu xin tha thứ lại càng làm lão giận dữ, trong lòng không ngừng tức giận mắng mỏ.
Ngươi xem mình mất hết mặt mũi thế nào đi, nhiều người nhìn như vậy, đây là dũng sĩ đại chiến, không phải kẻ nào cũng có tư cách lên đài.
Đường đường là một tuyển thủ hạt giống, đại biểu mặt mũi Hải Vu nhất tộc, vậy mà lại bò dưới đất cầu xin tha thứ.
Hải Thiên Phong muốn lập tức xông lên làm thịt Diệp Lăng, rồi tát chết tên Hải Yêu mất mặt xấu hổ này.
Trên lôi đài, Diệp Lăng nhe răng cười nhìn Hải Yêu đang run lẩy bẩy, hình như dùng Đả Thần Thạch bắt nạt tên này quá đáng quá rồi.
Dù thân thể cường hãn thế nào thì cũng không đỡ được một trận cuồng oanh loạn tạc của Đả Thần Thạch.
“Được, nếu ngươi đã nói vậy thì Bổn Tọa sẽ thỏa mãn ngươi, yên tâm đi.”
Diệp Lăng đột nhiên mỉm cười, thu hồi Đả Thần Thạch, điều này làm cho tất cả mọi người choáng váng.
“Hắn điên rồi sao? Đang chiếm thượng phong, thế cục nghiêng về một phía, vậy mà lại cất cục gạch kia đi, vậy khác gì thả hổ về núi!”
An Lan gấp gáp nói, tràn đầy lo nghĩ, Diệp Lăng điên rồi sao?
An Thiên Vương cũng mê man, sao người này dễ tính như vậy, rõ ràng đang chiếm thượng phong, sao nói không cần là không cần hả?
“Ha ha! Được!”
Hải Yêu bật dậy đứng thẳng, Hải Thần giáp ảm đạm lại bừng sáng như sao, khí tức mênh mông.
“Ngươi đã thoải mái như vậy thì ta đây sẽ cho ngươi chết thoải mái một chút, thấy ta tốt bụng không?”
“Ha ha! Yên tâm yên tâm, ngươi bất nhân ta bất nghĩa!”
Hải Yêu cười lớn, y cảm thấy Diệp Lăng không có Đả Thần Thạch thì chỉ là một tên yếu ớt.
Diệp Lăng gật đầu, bàn tay nắm chặt, Diệt Tiên Kiếm xuất hiện trong tay, trên thân kiếm loang lổ vết máu, sát khi tận trời.
“Con bà nó!!”
Thấy vậy, An Thiên Vương không nhịn được kinh hô, khiến mọi người xung quanh chú ý.
“Thần khí, vậy mà lại là Thần khí!”
An Thiên Vương thầm hô trong lòng, ông kiến thức rộng rãi, đương nhiên nhìn thấu bản chất Diệt Tiên Kiếm!
Đây chính là Thần khí đủ để khiến vô số Tiên Đế điên cuồng chém giết, dù là Thánh Nhân thì cũng cảm thấy vật này rất quý báu.
“Có nên giết hắn cướp về hay không?”
An Thiên Vương không nhịn được mà nghĩ, nhưng sau đó lập tức ném ý niệm này đi.
Diệp Lăng là ân nhân của tộc mình, sao mình có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy!
Nhưng, rất muốn có được nó!
Đôi mắt An Thiên Vương tỏa sáng, Diệp Lăng lại không thèm quan tâm, nếu không nắm chắc thì hắn đã không mang Diệt Tiên Kiếm ra!
“Kiếm ư?”
Hải Yêu lập tức vui vẻ, ôm bụng cười to.
“Hay lắm, đến đây đi, để ngươi xem Hải Thần giáp của lão tử đáng sợ cỡ nào!”
Hải Yêu nổi giận gầm lên, trong con ngươi phiếm tử kim hào quang.
Rầm rầm!
Hào quang tỏa ra khiến Hải Yêu trông như Chiến Thần quân lâm cửu thiên, mây tía bao bọc.
“Một quyền đánh bại ngươi!”
Hải Yêu lao đến, tốc độ cực nhanh, trực tiếp hóa thành một đạo tử kim quang, trong nháy mắt đã vọt tới trước mắt Diệp Lăng.
Ùng ùng!
Nắm đấm được bao bởi khí tức tử kim, đó là lực lượng đặc thù của Thần Mạch, hung hăng lao về phía Diệp Lăng!
Nắm tay đánh vỡ hư không, kình phong rền vang!
“Thủ, ta có Hải Thần giáp!”
“Công, ta có Bát Thần Mạch!”
“Ngươi chắc chắn sẽ bại, làm bại tướng trong tay ta đi!”
Hải Yêu nói khoác mà không biết ngượng, Diệp Lăng lộ vẻ đạm mạc, nhìn công kích trước mắt mà không nhúc nhích chút nào.
“Vậy ta sẽ cho ngươi nếm thử, cái gì gọi là sát phạt chân chính!”
Diệp Lăng cười nhạt, khóe miệng nhếch lên độ cong quỷ dị, khiến Hải Yêu cảm thấy bất an.
Viu!
Kiếm quang đột nhiên lướt qua, một đạo kiếm quang hẹp dài xuất hiện.
Crắc một tiếng, thanh âm như vải vóc bị xé rách, Hải Thần giáp bao lấy nắm tay Hải Yêu lập tức bị xé nát bấy!
Nắm tay được bao bởi khí tức tử kim đánh lên Diệt Tiên Kiếm.
Ngay sau đó, sắc mặt Hải Yêu lập tức thay đổi, bởi vì y cảm giác được lực lượng cường đại của mình không thể lay động Diệt Tiên Kiếm nửa phần.
“Sao có thể như vậy!”
Hải Yêu lập tức kinh hô, y biết lực lượng của mình mạnh mẽ bực nào, nhưng thanh kiếm này lại không nhúc nhích nửa phần ư?
Sao lại như vậy? Thanh kiếm này rốt cuộc là thứ gì!
“Tới phiên ta.”
Diệp Lăng rống lên, thân thể chấn động, lực lượng vô biên điên cuồng càn quét tràn ra, hai tròng mắt băng hàn.
“Cuồng Lôi kiếm pháp, giết!”
Rầm rầm, kiếm quang lóe lên như những vì sao, rực rỡ tô điểm hư không.
Hải Yêu không ngừng lui lại, kiếm quang kia tản ra một luồng khí tức khiến y vô cùng kinh hãi!
Nhưng kiếm chiêu quá nhanh, mắt còn chưa nhìn thấy, nó đã tới trước người.
“Cút ngay!”
Hải Yêu phẫn nộ hét lên, lực lượng trong cơ thể không ngừng tiết ra, bám trên nắm tay cuồng mãnh đập ra.
Kiếm chiêu liên miên khiến Hải Yêu gần như phát điên.
Kiếm chiêu tưởng như không chút lực lượng, nhưng lại ở thời khắc cuối cùng bùng nổ ra lực lượng như núi lửa phun trào.
Trọng yếu hơn chính là, Hải Thần giáp được xưng có thể chống lại vạn kích trong thiên hạ đã hệt như vải rách, bị Diệt Tiên Kiếm xé nát bấy!
“Chuyện gì vậy? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?!”
Hải Thiên Phong điên cuồng hét lên trong lòng, lão đã ngồi không yên, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Tên Diệp Lăng này quá mức yêu nghiệt, hầu như không làm gì được hắn, sao có thể như vậy được?!
Kiếm của Diệp Lăng càng lúc càng nhanh, Hải Yêu cố gắng ngăn cản, y đột nhiên cảm thấy tình hình này chẳng thà để Diệp Lăng dùng Đả Thần Thạch như trước!
Không không!
Không thể, dù cho y thêm một tầng da mặt, y cũng không thể thốt nên lời bảo Diệp Lăng cất kiếm đi.
“Phải liều mạng!”
Hải Yêu cắn răng, trong mắt hiện hung quang, lệ khí đột nhiên tăng mạnh!