Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1210 - Chương 1211: Ngươi Phất Rồi!

Chương 1211: Ngươi phất rồi!

Tu vi Tam Kiếp Tiên Đế sơ kỳ lay động được Tứ Kiếp Tiên Đế đã xem như là một kỳ tích.

Thậm chí trong lãnh thổ của hắn hoặc là trong Thánh Địa, đều là đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng.

Nhưng hiện này, Diệp Lăng lấy tu vi Tam Kiếp sơ kỳ vượt qua tầng thứ 4 Thông Thiên tháp, tiến vào tầng thứ 5!

Điều này khiến toàn bộ mọi người đều trừng mắt, không thể tin nổi.

Diệp Lăng đã không thể xưng là yêu nghiệt nữa!

Mà là thiên tài vạn năm khó gặp!

Danh xưng như thế mới thể hiện được thiên phú đáng sợ của Diệp Lăng bây giờ!

Thái Hư Đế Quân cũng cảm thấy cực kì chấn động, trong mắt hắn ta, ngoài vẻ mừng rỡ thì chỉ còn kinh ngạc.

Hàn Cầm Hổ, Đông Phương Sóc, Hắc Vân Đế Quân, Khô Mộc lão nhân, bọn họ cũng không thể tin một màn trước mắt.

Rốt cuộc tông môn đã thu nhận một nhân vật đáng sợ thế nào!

Trong Thông Thiên tháp, Diệp Lăng bị máu tươi bao phủ, nhưng con ngươi xán lạn huy hoàng, khí tức cuồn cuộn.

“Tầng thứ 4!”

Diệp Lăng thì thào, hắn gần như đã dùng tất cả thủ đoạn, ngay cả Thần Mạch cũng đã vô tình mở ra.

Như vậy, tầng thứ 5 kế tiếp, Diệp Lăng không có chút hy vọng vượt qua nào.

Dù cường thịnh thế nào thì cũng có giới hạn, giới hạn mà tất cả mọi người căn bản không thể vượt qua.

“Ngũ Kiếp Tiên Đế ư?”

Diệp Lăng lắc đầu, nhấc chân tiến lên, ngay sau đó, hư không biến ảo, hắn đứng dưới chân núi của một ngọn núi cao vút trong mây.

“Cái gì?! Vậy mà hắn còn không chịu nghỉ ngơi, hắn điên rồi sao?”

“Vừa rồi hắn đã tiêu hao không biết bao nhiêu Tiên Lực, hắn làm vậy là quá lỗ mãng!”

“Người này quá kiêu ngạo, nhưng như vậy cũng rất bình thường, nếu là ta, ở thời điểm Tam Kiếp sơ kỳ mà đã sở hữu chiến lực đến thế, ta cũng sẽ không màng tất cả.”

Mọi người đều kinh ngạc với sự lựa chọn của Diệp Lăng, phải biết rằng, đa số người đều sẽ chọn dừng lại, chữa trị thương thế.

Nhưng Diệp Lăng vẫn ngang nhiên đi tiếp, căn bản không muốn dừng lại.

Người khác không hiểu nổi, nhưng Diệp Lăng tự biết khả năng của chính mình, Cửu Đại Tiên Anh trong cơ thể hắn vẫn đang tràn đầy dâng trào như trước.

Dưới chân núi, Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm, thần quang uy nghiêm.

“Xông đến đỉnh núi tức là thông quan!”

Trong nháy mắt, thanh âm mênh mông vang vọng giữa thiên địa, như lôi vân cuồn cuộn lan tràn bốn phía.

Viu!

Diệp Lăng điểm mũi chân, nhanh như chớp cuồng mãnh phi thẳng lên núi.

Mọi người nhìn chằm chằm vào màn sáng trước mắt, nhìn Diệp Lăng trong màn ảnh, thậm chí không dám chớp mắt.

Bọn họ muốn xem rốt cuộc Diệp Lăng có thể trụ được thời gian bao lâu, có thể sáng tạo một kỳ tích khác hay không.

Nhưng trong lòng bọn họ đều biết là không thể, tuyệt đối không thể!

Mới vừa xông lên sơn đạo quanh co nhỏ hẹp, trước mặt Diệp Lăng đã xuất hiện mười cường giả Ngũ Kiếp Tiên Đế sơ kỳ.

Mười kẻ này đều tản ra thần lực chấn động, không phải đám người thủ quan phía trước có thể so sánh.

“Giết!”

Diệp Lăng gầm lên, lập tức vọt tới tấn công trước, hành động này hơi bất ngờ.

Rầm rầm!

Kiếm quang tung hoành, Lôi Vực rung động dưới chân Diệp Lăng, năm đạo Long Phượng bảo thể bao quanh thân thể thi triển đến cực hạn!

Thần quang rực rỡ quay chung quanh Diệp Lăng, ngăn cản từng đạo công kích đáng sợ của kẻ địch.

Vèo!

Diệp Lăng chém một kiếm, kết quả lại bị mười cường giả liên thủ đánh cho hộc máu, sắc mặt trắng bệch.

“Tuyệt đối không thể vượt qua!”

Diệp Lăng hít sâu một hơi, trong lòng đã đoán được kết cục, căn bản không thể cải biến.

Mười cường giả này quá mạnh mẽ, dù hắn liều mạng thì cũng không giết được kẻ nào.

Ùng ùng!

Trong nháy mắt, mười đại cường giả đột nhiên xuất thủ, hoàn toàn bao vây Diệp Lăng.

Từng đạo lực lượng chấn động thiên địa không ngừng đánh trúng thân thể Diệp Lăng, Diệp Lăng không ngừng chấn động.

“Cút ngay cho ta!”

Diệp Lăng đột nhiên gào to, ánh mắt lóe lên sắc đỏ tươi, ngoài thân thể, từng sợi Tinh Quang Chi Thể xuất hiện.

Tinh Quang Chi Thể không chỉ tăng cường lực lượng và phòng ngự, mà nó còn có tác dụng tăng cường Tiên Lực.

Ầm!

Một tay Diệp Lăng lôi kéo, một lực hút đáng sợ xuất hiện trong tay hắn.

Ong ong!

Cường giả gần Diệp Lăng nhất không phòng bị chút nào, bị Diệp Lăng cưỡng ép lôi qua.

“Đi chết đi!”

Diệp Lăng rống to, thân thể toát ra thần quang đáng sợ, lực lượng tựa dòng lũ cuồn cuộn trong cơ thể, truyền đến Diệt Tiên Kiếm.

“Chết!”

Thanh âm lạnh lẽo vang vọng toàn bộ thiên địa, giờ khắc này, dường như nhiệt độ không khí cũng hoàn toàn hạ xuống.

Diệt Tiên Kiếm trong tay Diệp Lăng sáng chói mắt, xuyên thủng lồng ngực cường giả kia, Diệp Lăng lắc cổ tay một cái.

Rầm rầm!

Kiếm quang với lực lượng lực lượng hoàn toàn xoắn nát cường giả kia, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Ầm ầm!

Chín cường giả còn lại lao đến tấn công Diệp Lăng, lực lượng mạnh mẽ đánh bay Diệp Lăng ra khỏi Thông Thiên tháp trong nháy mắt.

Thất bại!

Ở tầng thứ 5 Thông Thiên tháp, hắn thất bại ở ngay ải đầu tiên, nghe có vẻ không có gì đặc biệt, bởi đó mới chỉ là ải đầu tiên của tầng thứ năm mà thôi.

Nhưng…!

Biểu hiện điên cuồng của Diệp Lăng đã khiến Thái Hư Đế Quân cảm thấy một tia kinh hồn táng đảm.

Dường như vừa rồi kẻ này đã trở nên điên cuồng đến mức tận cùng như sói đói, ánh mắt kia khiến tất cả bá chủ đều run sợ.

“Nói với Hàn Cầm Hổ, nhất định phải bảo vệ Diệp Lăng an toàn, chúng thần đại chiến ba tháng sau, hắn tuyệt đối có thể đoạt được thứ hạng cao nhất!”

Thái Hư Đế Quân hít sâu một hơi, khôi phục từ tâm tình rung động trước đó, bình thản nói với người bên cạnh.

“Ngoài ra, cho phép Diệp Lăng tu luyện dưới Thái Hư Thần Thụ một tháng.”

Ầm!

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Thái Hư Đế Quân, hiển nhiên là cảm thấy thời gian hắn được tu luyện dưới Thái Hư Thần Thụ quá dài.

“Đế Quân, thời gian một tháng có phải quá nhiều hay không?”

“Đúng vậy, ta thấy nửa tháng là đủ rồi, dù là mấy người chúng ta thì cũng chỉ được nửa tháng mà thôi.”

Mấy đại bá chủ vội vã nói, Thái Hư Đế Quân im lặng trực tiếp rời khỏi.

Bên ngoài Thông Thiên tháp Hư Hóa thành, đám người nhìn Diệp Lăng đi ra, không biết nên nói gì.

“Tạm được đúng không?”

Diệp Lăng suy yếu cười, trận đại chiến ban nãy đã khiến tâm thần hắn hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, suy yếu là chuyện thường.

“Tạm được ư?”

“Đâu chỉ là tạm được?”

“Nếu ngươi không được, vậy mấy người chúng ta là phế vật hết hay sao?”

Đám người Hắc Vân Đế Quân khinh bỉ, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ vui mừng, bán đứng tâm tình hưng phấn của bọn họ.

Đúng lúc này, Hàn Cầm Hổ đột nhiên chấn động, trừng mắt.

“Diệp Lăng! Ngươi phất rồi!”

Bình Luận (0)
Comment