Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1211 - Chương 1212: Thái Hư Thần Thụ

Chương 1212: Thái Hư Thần Thụ

Phất?

Phất cái gì?

Diệp Lăng mê mang, Hàn Cầm Hổ đột nhiên nói vậy làm hắn chả hiểu gì cả.

“Vừa rồi Tông Chủ có lệnh, bởi vì ngươi có biểu hiện cực kì xuất chúng, đặc biệt đặc biệt chói mắt!”

“Tưởng thưởng ngươi trăm vạn cực phẩm Tiên Thạch, trực tiếp cho ngươi thăng cấp làm trưởng lão.”

“Mà chuyện trọng yếu hơn chính là, cho phép ngươi tu luyện dưới Thái Cổ thần thụ một tháng!”

Hàn Cầm Hổ vừa mới dứt lời, mấy người còn lại đều choáng váng, kể cả Đông Phương Sóc, y ghen tụ đỏ mắt.

“Con bà nó!! Ngươi quá trâu bò, tu luyện một tháng cơ đấy, ngươi đâu chỉ là phất lên, mà là sắp điên rồi!”

“Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai, mục đích tới đây có phải là để đả kích ta hay không?!”

“Không không, lão tử không nhịn được nữa, ta muốn đánh hắn, hắn ta khi dễ người quá đáng.”

Phản ứng của mọi người làm Diệp Lăng câm nín, tại sao các ngươi lại làm vậy? Tại sao?

“Chư vị, tu luyện một tháng mà thôi, chớp mắt ngắn ngủn, sao các ngươi lại như vậy?”

Diệp Lăng nhún vai, đối với tiên nhân, một tháng quả thực nhanh như một cái chớp mắt mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới.

“Con bà nó!! Ngươi không biết Thái Hư Thần Thụ ư? Ngươi đùa ta à?”

“Một tháng mà ngươi còn chê ngắn? Ngươi biết một cung chủ phân cung như ta một năm chỉ được nửa tháng tu luyện thôi không?”

“Các huynh đệ, đánh hắn, đánh chết tên khốn kiếp trang bức này!”

Diệp Lăng thấy đám người phát rồ thì vội vã xua tay, đổ mồ hôi hột, sợ hãi lui lại mấy bước.

“Mấy vị, mấy vị, các ngươi có thể cho ta biết rốt cuộc đó là thứ thần kỳ gì không?”

Diệp Lăng không hiểu bản chất của phần thưởng nên đương nhiên là không kích động, nhưng từ phản ứng của bọn họ thì có thể thấy là không tệ chút nào.

“Ta cho ngươi biết, Thái Hư Thần Thụ chính là tồn tại huyền diệu nhất của Thái Hư Thiên Cung chúng ta!”

“Thái Hư Thần Thụ là ngộ đạo thụ, mỗi người, kể cả Cửu Kiếp Tiên Đế, tu luyện dưới Thái Hư Thần Thụ cũng có thể thu được thu hoạch không thể đoán trước.”

“Hơn nữa cũng là phương thức tốt nhất để rèn luyện tâm linh, nói chung ngươi cứ đi thì biết.”

Hàn Cầm Hổ cắn răng nói, Diệp Lăng liếc mắt nhìn hắn ta, có cần phải vậy không?

“Chư vị, ta mang Diệp Lăng đến Thái Hư Thần Thụ tu luyện đây.”

Hàn Cầm Hổ không dám trì hoãn, biết tầm quan trọng của Diệp Lăng đối với Thái Hư Thiên Cung, hắn ta lập tức mang Diệp Lăng rời đi.

Nửa ngày ngắn ngủi, Diệp Lăng đã bị Hàn Cầm Hổ dẫn đi qua không biết bao nhiêu thành trì.

Cuối cùng, bọn họ đi tới một thành trì vắng lặng, hai người ngừng lại ngoài cửa thành.

Thành trì này có chút cổ xưa, hơn nữa trong thành không có nhân khí, có vẻ hoang vắng, đại môn đóng chặt.

“Đây chính là nơi Thái Hư Thần Thụ tọa lạc.”

Hàn Cầm Hổ bình thản nói, sau đó đi tới bên cạnh cửa thành, điểm một chỉ, một chùm sáng màu trắng vọt vào cửa thành.

Ong ong!

Từng luồng thần quang huyền diệu xuất hiện, nhộn nhạo rung động.

Kẹtttt, cửa thành chậm rãi mở ra, Diệp Lăng lập tức lộ vẻ sửng sốt.

Đập vào mắt Diệp Lăng là hình ảnh một thân cây lớn vô cùng!

Đó chỉ là một cái cây, nhưng cái cây này lại chiếm cứ cả một thành!

Nhìn lên, Thái Hư Thần Thụ thấp bé tráng kiện, vô số dây tử quang buông thõng xuống từ cành cây.

Toàn thân Thái Hư Thần Thụ như điêu khắc từ ngọc thạch màu tím đậm, trên đó trải rộng từng đường vân tối nghĩa thần bí.

Tán cây khổng lồ bao phủ toàn bộ thành trì, tử quang huyền diệu rủ xuống từ nhánh cây.

“Vào đi thôi, ta ở đây chờ ngươi.”

Hàn Cầm Hổ nói, trong mắt tràn đầy ước ao, hiển nhiên hắn ta rất khát vọng được tu luyện dưới Thái Hư Thần Thụ này.

Diệp Lăng gật đầu, chỉ hơi kinh ngạc, chí bảo của Thái Hư Thiên Cung mà không có ai trông coi ư?

Hắn đâu biết rằng, quanh thành trì này có không dưới trăm Cửu Kiếp Tiên Đế tọa trấn.

Hơn nữa Thái Hư Thiên Cung có nội tình vững chắc, tuyệt đối không có sơ hở, nếu xảy ra bất kỳ vấn đề gì, Thái Hư Đế Quân và các cường giả sẽ lập tức lao tới.

Diệp Lăng tiến vào trong thành, đi tới chỗ rễ cây, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, hai tay đặt trên chân, mắt dần dần đóng lại.

Hít... thở.

Diệp Lăng hô hấp, đột nhiên, tử quang nhàn nhạt rủ xuống chạm lên thân thể Diệp Lăng, hắn cảm thấy lý giải và lĩnh ngộ với Thiên Đạo bỗng tăng lên trong chớp mắt!

Diệp Lăng suýt nữa đã nhảy lên, thật đáng sợ, đây tuyệt đối là nhất đẳng chí bảo trong tam giới.

Nếu để hắn tu luyện ở đây mười năm, thậm chí là trăm năm, vậy sẽ kinh khủng đến cỡ nào?

Diệp Lăng dần dần chìm trong thiền tịnh, bắt đầu phân tích các cảm ngộ thiên đạo và các loại thần thông của hắn.

Dưới sự bao phủ và xoa dịu của Thái Hư Thần Thụ, Diệp Lăng lĩnh ngộ tiến triển cực nhanh!

Hơn nữa, Diệp Lăng cảm giác khi mình ngồi lĩnh ngộ dưới Thái Hư Thần Thụ, tâm linh cùng linh hồn của hắn đều đang không ngừng lột xác.

Bởi vì hắn cảm thấy linh hồn và tâm linh của mình đang tỏa nhiệt một cách.

Nó như bị thiêu đốt, mỗi lần thiêu đốt đều đào thải tạp chất, cô đọng lần nữa!

Giống như nghề rèn, không ngừng gõ nện tài liệu đến biến dạng, những gì lưu lại đều là tinh tuý.

Mỗi lần hô hấp đều như vậy!

Thực lực của Diệp Lăng đã lột xác chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Hơn nữa Diệp Lăng còn có cảm giác, khi tu luyện dưới Thái Hư Thần Thụ, hắn như đang quan sát vạn vật ở cấp độ cao nhất!

Quan sát thiên đạo, quan sát các loại đạo, quan sát đông đảo chúng sinh!

Nói vậy không khoa trương chút nào, dù là Diệp Lăng đời trước thì cũng chưa từng thấy tồn tại thần kỳ như vậy.

Thời gian chậm rãi trôi qua, thời gian nửa tháng đã đủ khiến Diệp Lăng chấn động!

Trong nửa tháng này, tâm linh và linh hồn của hắn đều đề thăng, mạnh hơn tối thiểu gấp ba lần, mà có lẽ còn nhiều hơn thế.

Hơn nữa hắn còn một niềm vui khác, đó là cực điểm chân ý của hắn đã đột phá đến cảnh giới đại viên mãn!

Đại viên mãn!

Mỗi cử động đều là một kích hủy diệt!

Ào ào!

Đột nhiên có gió thổi qua, Thái Hư Thần Thụ khổng lồ chậm rãi lay động.

Từng giọt tử quang từ nhánh cây rơi xuống, rơi lên thân thể Diệp Lăng.

Xuy xuy.

Tử quang thẩm thấu vào trong cơ thể Diệp Lăng, thân thể hắn đột nhiên chấn động, khí tức quỷ dị điên cuồng càn quét tràn ra từ có thể.

Ầm!

Cửu U Chi Lực tràn ra!

Đột phá Cửu U Đế Công bát trọng!

Chỉ ngồi tĩnh tu nửa tháng, vậy mà cũng làm Cửu U Đế Công của Diệp Lăng đột phá!

Bình Luận (0)
Comment