Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1216 - Chương 1217: Quỳ Xuống Nói Xin Lỗi!

Chương 1217: Quỳ xuống nói xin lỗi!

Chúng thần đại chiến!

Lại là chúng thần đại chiến, hiện tại Diệp Lăng rất nghi hoặc, rốt cuộc chúng thần đại chiến là cái quỷ gì.

Vì sao nhiều người quan tâm đến nó như vậy, chẳng lẽ thật sự quan hệ đến toàn bộ quyền lợi của Thái Hư Thiên Cung ư?

“Được rồi, trong vòng hơn một tháng nữa, ngươi cứ tĩnh dưỡng cho tốt đi, tạm thời không phải tới quân doanh.”

“Nếu ngứa tay ngáy chân thì đến lúc chúng thần đại chiến bắt đầu, ngươi sẽ được giết người thoải mái.”

Hắc Vân Đế Quân cười nói, sau đó đứng lên, vỗ bả vai Diệp Lăng.

Hiện nay người này là bảo bối của toàn bộ Thái Hư Thiên Cung, thiên phú tuyệt đỉnh, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Đế Quân, ngươi nên nói cho ta biết chúng thần đại chiến là chuyện gì đã chứ?”

“Ít nhất cũng phải để ta chuẩn bị sẵn sàng, nếu không, nhỡ đâu bại trận, vậy không phải các ngươi sẽ bóp chết ta sao?”

Diệp Lăng bĩu môi nói, chúng thần đại chiến, bốn chữ này nhắc đi nhắc lại bên tai hắn, hắn tìm hiểu một vài tin tức cũng không quá phận chứ?

“Ta biết kiểu gì ngươi cũng hỏi mà.”

Hắc Vân Đế Quân mỉm cười, sau đó hít sâu một hơi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

“Chúng thần đại chiến là cuộc chiến ra đời để tranh đoạt lãnh thổ giữa bốn đại thế lực và vô số thế lực khác.”

“Trong chúng thần đại chiến, người tham gia phải dưới Ngũ Kiếp Tiên Đế, nói cách khác, là từ Tứ Kiếp Tiên Đế trở xuống.”

“Bởi vì Ngũ Kiếp Tiên Đế trở lên đã có thể tự do ra vào Đế Vực, cho nên bọn họ không xem trọng việc phân chia thế lực quyền lợi trong Đế Vực nữa.”

“Hơn nữa cường giả Ngũ Kiếp trở lên chiến đấu khó liệu sinh tử, cho nên chỉ có thể chọn người dưới Ngũ Kiếp Tiên Đế.”

“Mỗi người đại biểu cho một thế lực, đoạt được càng nhiều ghế thì càng có lợi cho thế lực đó.”

“Ngoài ra ngươi không cần quan tâm, ngươi cứ tĩnh dưỡng thật tốt là được, làm một tuyển thủ bất bại của Thái Hư Thiên Cung chúng ta, khiến kẻ địch trở tay không kịp.”

Hắc Vân Đế Quân vỗ bả vai Diệp Lăng, mà đó mang theo Diệp Lăng ra khỏi quân doanh.

“Ngươi trở về tĩnh dưỡng đi, không đầy hai tháng nữa là phải tham gia chúng thần đại chiến rồi.”

“Đến lúc đó, nếu ngươi tranh được thứ hạng tốt, vậy ngươi sẽ là công thần của Thái Hư Thiên Cung.”

“Sợ rằng đến lúc đó, ngay cả ta cũng phải ngước nhìn ngươi, biết đâu ngươi lại biến thành cung chủ phân cung nào đó thì sao, vậy thì quá lợi hại.”

Diệp Lăng lắc đầu, đau khổ cười, Hắc Vân Đế Quân thật biết nói đùa.

Cung chủ phân cung ư?

Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này, mục đích hắn tới Đế Vực rất đơn giản, chính là đến để rèn luyện, nhưng chúng thần đại chiến có vẻ cũng rất thú vị.

Tứ Kiếp Tiên Đế ư?

Sợ rằng sẽ không có kẻ ngu ngốc yếu ớt nào được tham gia chúng thần đại chiến, hẳn đều là kẻ kiêu căng khó thuần.

Ra khỏi quân doanh, Diệp Lăng đi trên đường, về nhà cũng buồn chán, trong thời gian ngắn ngủi cũng không thể đột phá, vậy thì đi dạo thôi.

Trên đường, người người chen chúc, không biết hôm nay là ngày nào, trước đây đường phố lơ thơ vài thân ảnh, bây giờ lại chen chúc nhau.

“Chà chà, nhiều người quá, tựa như lễ mừng năm mới vậy.”

Diệp Lăng cười tự giễu, đi tới Tiên Giới đã nhiều năm, hắn không còn được tận hưởng tư vị lễ mừng năm mới.

Không đi theo đoàn người đông đúc, Diệp Lăng tìm một tiệm cơm rồi ngồi xuống cạnh cửa sổ, từ đây có thể quan sát con đường náo nhiệt này.

“Chà chà, Kim Lan hội mỗi năm một lần là một đặc sản của Đế Vực chúng ta.”

“Đúng vậy, bận rộn cả năm, tối thiểu cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ.”

“Ha ha, các huynh đệ tới đây nào, vất vả lắm mới tụ họp một hôm, chúng ta phải uống thật thoải mái!”

Xung quanh Diệp Lăng, mấy bàn cười lớn, cụng chén reo hò, uống thống khoái!

“Huynh đệ, Kim Lan hội là cái gì?”

Diệp Lăng cười hỏi một người đàn ông bàn khác.

“Cái gì? Ngươi vừa tới Đế Vực ư?”

“Kim Lan hội mà cũng không biết sao?”

“Ta cho ngươi biết, nghìn năm trước, Kim Lan Đế Quân một thân một mình ngăn chặn đại quân dân bản địa.”

“Sau đó, ngày này hàng năm trở thành ngày tất cả mọi người chúc mừng đại thắng, cũng là để nghỉ ngơi, ăn mừng.”

Nam tử kia cười nói, Diệp Lăng gật đầu, ra là vậy.

Một người ngăn cản đại quân dân bản địa ư?

Đột nhiên Diệp Lăng sững sờ, nhớ lại lời An Thiên Vương từng nói, dường như nghĩ tới điều gì.

“Có phải An Thiên Vương đã tiết lộ điều gì hay không?”

Diệp Lăng thì thào, thần sắc có chút ngưng trọng, nếu quả thật sắp xảy ra chuyện, vậy đó có phải là đại quân dân bản địa sẽ tấn công Đế Vực?

Ầm!

Diệp Lăng choáng váng, chẳng trách An Thiên Vương nói rằng mình không nên tiến vào Đế Vực!

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng trực tiếp đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, hắn muốn tìm Hàn Cầm Hổ, tối thiểu phải tăng cường phòng bị.

Nếu không khi đại nạn xảy ra, tình cảnh tuyệt đối sẽ rất đáng sợ!

Tâm tình Diệp Lăng cuống quít, hắn lao nhanh ra bên ngoài, không cẩn thận đụng phải một nam tử mặc cẩm y.

“Xin lỗi.”

Diệp Lăng nhanh chóng nói, rồi lập tức đi tiếp, nhưng lại bị cái cẩm y nam kéo y phục.

“Ngươi đi kiểu gì vậy, mắt mọc sau mông hả?”

“Dám đụng phải lão tử, quỳ xuống nói xin lỗi cho ta, nếu không, lão tử không ngại cho ngươi nếm thử thủ đoạn của lão tử.”

“Ta có tối thiểu một vạn loại thủ đoạn sẽ khiến ngươi cảm thấy phải hối hận vì đã đi tới thế gian này!”

Cẩm y nam tử dữ tợn quát, trong nháy mắt, Diệp Lăng đã bị mười mấy cường giả Nhị kiếp Tam Kiếp bao vây.

Tràng cảnh này khiến đoàn người nhốn nháo vội vã lui sang một bên, rõ ràng cẩm y nam tử này là một danh nhân của Hư Hóa thành.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, đè nén sự phẫn nộ trong nội tâm, hắn xoay đầu lại, nhìn cẩm y nam tử kiêu căng khó thuần kia.

“Xin lỗi, nhiều người như vậy mà đụng phải ngươi.”

Thanh âm Diệp Lăng trầm thấp, hắn đang vội đi tìm Hàn Cầm Hổ, nhưng lại bị nam tử này giữ lại.

“Xin lỗi ư?”

“Nếu xin lỗi hữu dụng thì còn cần pháp luật để làm gì?”

“Một đống cặn bã, ngươi không biết lão tử đúng không?”

“Quỳ xuống xin lỗi cho ta!”

Cẩm y nam tử rống giận, mười mấy Tiên Đế vây quanh Diệp Lăng cũng mắng to, vô cùng khó nghe.

“Huynh đệ, nhanh nói xin lỗi gã đi.”

“Đúng vậy, ca ca gã là người Thái Hư Thiên Cung, không dễ chọc đâu.”

“Dù là Ngũ Kiếp Lục Kiếp Tiên Đế thì cũng không dám trêu chọc, ngươi nói xin lỗi cho xong đi.”

Xung quanh, đám người vội vàng khuyên nhủ, thần sắc Diệp Lăng trở nên lạnh lẽo.

“Đừng quá đáng.”

Mấy chữ đơn giản nhưng trong lòng Diệp Lăng đã tràn ngập sát cơ lạnh như băng!

Tên khốn kiếp như vậy, dù ai gặp phải thì cũng đều nổi giận!

“Quá đáng ư?”

“Ha ha!”

“Lão tử sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là quá đáng!”

Dứt lời, cẩm y nam tử tát mạnh lên mặt Diệp Lăng.

Bình Luận (0)
Comment