Diệp Lăng uy nghiêm, thân thể cao ngất như núi cao sừng sững trong trời đất, mang theo thần uy chấn động.
Khi hắn bước ra một bước, hư không bốn phía bị lực lượng phóng ra từ thân thể hắn hoàn toàn xé rách.
Ầm!
Khí tức đáng sợ hoàn toàn bạo phát, tu vi Tam Kiếp Tiên Đế sơ kỳ sôi trào.
Một tháng trước, dưới Thái Hư Thần Thụ, Diệp Lăng đã có thể đột phá, khi đó hắn đang cảm ngộ lực lượng Thiên Đạo huyền diệu thâm ảo.
Hắn không đột phá, lần này đột phá không chỉ là nước chảy thành sông, còn là tích lũy bùng nổ.
Đúng!
Chính là tích lũy bùng nổ.
Thời gian một tháng ngắn ngủi tựa như hắn tu luyện trăm năm, đây chính là diệu dụng của Thái Hư Thần Thụ.
Ngay sau đó, khí tức Diệp Lăng cuồn cuộn như đại giang trường hà, uy thế thư thần.
“Cái gì?! Không thể nào! Sao có thể đột phá dễ dàng vậy được!”
Hải Mãnh nằm trên đất lập tức trợn mắt, dù gã là người bản địa, nhưng gã không phải kẻ ngu si.
Đột nhiên đột phá nghĩa là gì?
Hải Mãnh biết độ khó khi Tiên Đế đột phá không kém gì dân bản địa bọn họ khai mở Thần Mạch.
Khi Diệp Lăng còn chưa đột phá đã có thể đánh bay gã trong vài chiêu.
Bây giờ, e rằng hắn có thể trực tiếp bóp chết gã như giết một con gà con.
Gã là tuấn kiệt trẻ tuổi mở ra bảy Thần Mạch rưỡi, sắp thành cường giả có 8 Thần Mạch.
Vậy mà đối mặt với Diệp Lăng lại yếu ớt như một đứa bé, nhẹ nhàng bị đánh bay.
“Ếch ngồi đáy giếng.”
Diệp Lăng bình thản nói, lúc này hắn đang phát ra khí tức đáng sợ.
Lực lượng như núi lửa phun trào oanh phá hư không.
“Bộ tộc dân bản địa các ngươi chỉ dạo quanh trong Kinh Thiên Sơn, tầm mắt chỉ như bàn tay.”
“Tam giới mênh mông, cường giả thiên tài nhiều vô số, ta cũng chỉ là cá chép trong sông mà thôi.”
Dứt lời, Diệp Lăng cười lạnh, phong mang tất lộ!
Hôm nay hắn đã đột phá đến Tam Kiếp trung kỳ, thực lực càng mạnh hơn, nhưng thực lực tăng lên sau khi đột phá cũng không giúp Diệp Lăng tăng trưởng bao nhiêu.
Hiện nay Diệp Lăng đã đạt tới bình cảnh, nếu chỉ đột phá cảnh giới đơn thuần thì rất khó mang lại cho hắn sự lột xác.
Cùng lắm là kinh mạch và chất lượng Tiên Khí tinh thuần hơn một chút, tạo căn cơ bên vững để phát triển sau này mà thôi.
“Không! Không thể!”
“Tộc ta là con cưng của thiên đạo, là hài tử được Thượng Thiên yêu mến.”
“Còn Tiên Đế các ngươi đều sẽ phải chết, tất cả đều bị trấn áp.”
Rống!
Hải Mãnh gầm lên, gã đột nhiên bay lên trời, thân thể bạo phát tử quang.
Rầm rầm!
Từng cỗ tử quang mênh mông đáng sợ bao quanh Hải Mãnh, không ngừng bạo phát.
“Phong Ma quyền, một quyền phong Ma, hủy Tiên diệt Phật, giết!”
Hải Mãnh dậm chân, ánh mắt lăng lệ như đao phong, lóe ra khí thế đáng sợ.
Từ đôi mắt gã tràn ra sát cơ huyết tinh vô biên!
Ầm!
Quyền phong lao tới, một quyền này như mang theo cơn giận ngập trời.
Từng đạo tử quang như ngân hà vạn trượng bao quanh thân thể Hải Mãnh.
Nắm đấm toát ra lực lượng kinh khủng lao về phía Diệp Lăng.
Hải Mãnh đã dùng cạn lực lượng của mình để đánh ra một quyền này, sau đó, gã sẽ là nỏ mạnh hết đà.
Nếu thành công, gã sẽ tuyệt xử phùng sinh!
Nói khó nghe thì đây là một kích liều mạng, dù sao gã cũng sẽ bại.
Diệp Lăng bình thản, lắc đầu nhìn Hải Mãnh, lộ vẻ khinh miệt.
“Lúc trước ngươi đã bại, hiện tại càng không thể thắng!”
Ầm!
Diệt Tiên Kiếm biến mất, Diệp Lăng chỉ dùng nắm tay.
Từng cỗ lực lượng hội tụ trong nắm đấm, đó là lực lượng Thần Mạch và Diệt Cực Kim Thân.
Vù vù!
Một cỗ kình phong rung động khuếch tán trên nắm tay hắn.
“Cút!”
Diệp Lăng trầm giọng gầm lên, đập ra một quyền, một kích bình thường lại vô cùng hung hãn.
Song quyền va nhau, rung chuyển thiên địa.
Các cường giả đang điên cuồng chém giết xung quanh giật mình, kinh hồn táng đảm!
Hai người kia quá mạnh mẽ, tuyệt đối là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất!
Khi nắm tay va nhau, thân thể Hải Mãnh bỗng nhiên chấn động.
Phụt!
Gã phun ra một ngụm máu tươi, người cong lại, sau lưng phun trào huyết vụ văng ra không trung.
Thần sắc gã tái nhợt vô lực, chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Còn Diệp Lăng thì lùi lại chừng mười bước, thần sắc có chút ngưng trọng, khí huyết quay cuồng, một quyền liều mạng này của Hải Mãnh rất mạnh.
Tí tách, tí tách.
Máu tươi rỉ ra từ khóe miệng Hải Mãnh rơi xuống đất.
“Ngươi bại rồi!”
Diệp Lăng hít sâu một hơi!
Quanh đây, chiến đấu vẫn còn tiếp tục, cường giả dân bản địa hàng lâm đầy trời, xé rách vòng phòng hộ của Đế Vực, mang đến tai nạn đáng sợ.
Trên trời, bốn đại cường giả vây công Phạm Thiên Hoàng, chiến đấu kịch liệt như muốn đánh tan trời đất.
Trên đất, Hải Mãnh cười dữ tợn, đôi mắt tràn ngập lệ khí.
“Ta thua, nhưng ngươi chớ đắc ý.”
“Dù ngươi cường thịnh thế nào thì cũng không thể cản được cường giả mở 9 Thần Mạch của tộc ra.”
“Sớm muộn gì ngươi cũng phải chết, ta chỉ đi xuống trước ngươi mà thôi, ha ha!”
Diệp Lăng nhìn Hải Mãnh vẫn còn cứng miệng, lắc đầu, mặc kệ gã nói gì, hôm nay gã nhất định phải chết.
“Nói nhiều thì có ích lợi gì, có thể thay đổi kết cục không?”
Diệp Lăng cười khinh miệt, rồi lập tức xông tới.
Ầm!
Hắn đánh một quyền, lực lượng gầm thét tràn ra như hồng thủy, không thể ngăn cản!
Trong đôi mắt Hải Mãnh, nắm đấm của Diệp Lăng càng ngày càng gần, gã tuyệt vọng nhắm mắt.
Tử vong gần trong gang tấc!
Nhưng ngay sau đó, Diệp Lăng đột nhiên chứng kiến một thân ảnh điên cuồng đánh tới, một nắm tay bị tử quang bao quanh lao đến.
Ầm!
Diệp Lăng lùi lại, khí huyết hỗn loạn như bị núi đụng phải.
Sắc mặt hắn thay đổi, máu tươi tràn đến yết hầu nhưng lại bị hắn nén xuống.
Một thân thể cường tráng đứng bên cạnh Hải Mãnh, tản ra khí tức hung hãn.
“Xin lỗi, lập trường bất đồng.”
Sau khi Diệp Lăng nhìn rõ người vừa tới, hắn lộ vẻ ngưng trọng.
Kẻ nói chuyện chính là thiên tài Hải Yêu mở ra 8 Thần Mạch của Hải Vu nhất tộc!
Mà hiện nay y cũng đã có tiến bộ vượt bậc!
Thần Mạch thứ 9 đã được tử quang nhuộm đẫm phân nửa.
Cường giả nửa bước chín Thần Mạch, Hải Yêu hàng lâm!