Chưa bao giờ Diệp Lăng lãnh tĩnh như bây giờ.
Đối diện, cự nhân ngưng tụ từ tử quang liều chết xông tới.
Tử quang bao quanh cự nhân bạo phát, tập sát cuồn cuộn.
Vù vù!
Uy thế đáng sợ đến mức tưởng như sắp hủy diệt hết thảy nhật nguyệt sao trời!
Thậm chí Hải Mãnh còn không dám hô hấp, gã trừng mắt chờ đợi kết cục!
Ùng ùng!
Tử quang cự nhân sáp sát, thân thể chấn động, hóa thành hồng thủy đầy trời, hung hăng tràn về phía Diệp Lăng!
Hư không hoàn toàn tan vỡ, khí lưu màu xám xuất hiện, bạo ngược hoành hành.
Tử quang lan tràn bốn phương tám hướng, chặn hết đường lui của Diệp Lăng!
Trong tử quang ẩn chứa lực sát thương khủng bố đủ để hủy thiên diệt địa.
Ánh mắt Diệp Lăng trong trẻo lạnh lùng, khóe miệng lại cười nhạt.
“Ta nói rồi, một kiếm chính là một kiếm!”
Bạch!
Diệp Lăng nâng tay, Diệt Tiên Kiếm nhẹ nhàng chém ra, kiếm quang lập tức bay đi.
Viu!
Khi Diệp Lăng cử động, kiếm quang lao đi, tử quang đầy trời cũng đánh lên thân thể hắn.
Xuy xuy!
Thiên địa như chìm trong tử quang, khiến kẻ khác phải kính nể!
Cũng vào giờ khắc này, cùng với sự trùng kích của tử quang, hư không không thể trụ nổi, sụp xuống.
Đây tuyệt đối là thần thông đáng sợ nhất của bộ tộc dân bản địa, đám Tiên Đế phía xa cũng không đủ năng lực để đỡ được một kích này.
Đôi mắt Hắc Vân Đế Quân trừng to như sắp nứt, điên cuồng rống lên.
Đùng!
Cường giả cửu mạch nhân cơ hội đánh một quyền trúng lồng ngực Hắc Vân Đế Quân, khiến Hắc Vân Đế Quân bay ngược, tinh thần hoàn toàn cuồng loạn.
“Lão tử giết ngươi!”
Hắc Vân Đế Quân điên cuồng trông như một tôn Tử Thần, y cầm trường thương điên cuồng lao đi.
Trong tử quang cuồn cuộn trùng kích, dường như nơi này đã trở thành một mảnh hư vô!
“Rất xin lỗi, ngươi phải chết, nếu không, danh tiếng Hải Vu nhất tộc ta sẽ mất hết.”
Trong không trung, Hải Yêu sắc mặt trắng bệch bình thản nói, lời nói cực kì ngạo khí, chiến ý dạt dào!
Thần thông này đã hao phí tất cả chiến lực của y, nếu Diệp Lăng không chết, dù hắn chỉ còn chút sức chiến đấu thì kết cục của y cũng tuyệt đối là thất bại.
Cho nên y tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, y muốn chiến, chiến đến mức tận cùng!
Vì tôn nghiêm của y, cũng vì tôn nghiêm của dân bản địa nhất tộc!
Nhưng đúng lúc này, một đạo hàn quang lạnh lẽo đột nhiên bay ra từ trong tử quang.
“Cái gì?!”
Hải Mãnh sợ hãi, thân thể kịch liệt run rẩy.
“Không! Không thể nào, hắn không thể nào còn sống được!”
Hải Mãnh không tin rằng Diệp Lăng sẽ thắng, gã không ngừng khấn cầu, ánh mắt trở nên điên cuồng.
Một bên khác, Hải Yêu cũng chấn động, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.
Ngay sau đó, đạo hàn quang kia hung hăng xé rách tử quang bao phủ.
Rầm rầm!
Cơn lũ tử quang vậy mà lại hoàn toàn bị xé rách từ chính trung ương!
Mà thân ảnh tỏa ra kim quang mịt mờ phóng lên cao!
Là Diệp Lăng!
Sau khi Hải Yêu thấy rõ Diệp Lăng, y liền trừng mắt lùi lại, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc!
“Không thể nào! Không! Không thể như vậy!”
Hải Yêu cũng bối rối, tại sao Diệp Lăng có thể thoát khỏi thần thông của y!
Ngàn vạn đạo tử quang kia mạnh mẽ thế nào, Hải Yêu là người rõ ràng nhất, dù là Lục Kiếp Tiên Đế thì kết cục cũng là hài cốt không còn!
Nhưng Diệp Lăng - một Tam Kiếp Tiên Đế đỉnh phong, vậy mà lại thoát ra được ư?
Đùa gì thế? Chơi nhau à?!
Chân Hải Mãnh mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, hai mắt trống rỗng, há to miệng nói không ra lời.
Mẹ nó, đùa à?
Hai người bọn họ đâu biết rằng, kiếm chiêu này của Diệp Lăng chính là một kiếm rực rỡ nhất hắn từng thi triển cho đến thời điểm hiện tại.
Một kiếm này ẩn chứa lĩnh ngộ cả đời của hắn, là lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo.
Biến phức tạp thành đơn giản!
Tuy đơn giản, nhưng lại ẩn chứa vô số quy tắc huyền diệu.
Cực điểm chân ý viên mãn, lực lượng hủy diệt, lực lượng lôi đình, cùng với tinh thần lực đáng sợ!
Huống hồ khí lực Diệp Lăng cường hãn vô biên, lực lượng Thần Mạch, Diệt Cực Kim Thân, Long Phượng bảo thể, tinh quang thân thể, tất cả chúng đều là con bài chưa lật quyết định thắng bại cuối cùng!
Cho nên, Diệp Lăng thành công thoát ra, mang theo khí thế liều lĩnh phóng lên cao.
“Hải Yêu, ta đã nói sẽ tha cho ngươi một mạng, không giết ngươi!”
Bạch!
Một kiếm giáng xuống từ trên trời, Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm đâm tới.
Giờ khắc này, trong mắt Hải Yêu, dường như tất cả đã biến mất, chỉ còn lại trường kiếm lóe ra hàn quang kia.
Dấu vết huyết sắc ban bác trên trường kiếm cực kì chói mắt!
Xuy xuy!
Nơi trường kiếm đi qua, tất cả đều hủy diệt!
Hải Yêu rống to, muốn dồn sức tái chiến, nhưng lại không thể nào làm được!
“Không!”
Hải Yêu ngửa đầu rống giận, y không cam lòng, y đã đột phá, vậy mà vẫn không phải đối thủ của Diệp Lăng!
Lúc này, kiếm đã tới sát người y, kiếm khí tàn nhẫn trực tiếp đánh vào cơ thể.
Đùng!
Hải Yêu ngã bay nện mạnh xuống đất, bên cạnh Hải Mãnh.
Y phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tất cả lực lượng trong cơ thể đã hoàn toàn bị Diệp Lăng phế bỏ.
Chỉ còn lại Thần Mạch, đây là căn cơ của y, Diệp Lăng không hề động đến.
Không giết, không phế!
Ta cho ngươi biết, ngươi chắc chắn sẽ bại!
Bạch!
Diệp Lăng thu kiếm, ánh mắt nghiêm nghị, toàn thân te tua, vết thương tràn ngập.
Đó là kết quả sau khi bị tử quang oanh kích, nhưng Diệp Lăng vẫn đứng vững.
Hải Mãnh vội vã vọt tới đỡ Hải Yêu dậy.
“Ta sẽ không giết ngươi!”
Dứt lời, Diệp Lăng xoay người, muốn đi tới chiến trường khác.
“Diệp Lăng! Ta nợ ngươi một ân huệ!”
Hải Yêu đột nhiên nói vậy, sắc mặt ngưng trọng.
Hai chủng tộc xung đột, bọn họ không thể thay đổi trách nhiệm bản thân.
Nhưng Hải Yêu nhớ kỹ trong lòng phần ân tình này.
Diệp Lăng không dự đoán được rằng, sau này, khi hắn đấu với Thần Phật đầy trời, Hải Yêu lại trở thành trợ lực lớn nhất của hắn!
Nhưng đó là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.
Bên kia, Hắc Vân Đế Quân điên cuồng đại chiến, dùng thương kết thúc tính mạng cường giả cửu mạch!
Viu!
Hắc Vân Đế Quân điểm mũi chân lao tới bên cạnh Diệp Lăng, tay nắm y phục hắn, lại bay đi.
“Ngươi đàng hoàng cho ta!”
Hắc Vân Đế Quân rống giận, tình cảnh vừa nãy suýt nữa đã dọa y sợ chết khiếp.
Trong thành vẫn đang đại chiến, dù là y thì vẫn có nguy hiểm đến tánh mạng chớ đừng nói tới Diệp Lăng.
Lúc này, Diệp Lăng không phản bác, nhưng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào trận chiến kịch liệt nhất giữa không trung!