Trong hư không, kim đao lao đi, xé rách hư không.
Bên kia, trường thương của Thái Hư Đế Quân cũng nhanh chóng lao tới, xuyên thủng nhật nguyệt sao trời.
Ùng ùng!
Uy thế đáng sợ trực tiếp bao phủ Phạm Thiên Hoàng.
Di Vong Lão Ma cùng Hạ Hoàng cũng thi triển ra thần thông mạnh nhất.
Thần sắc Phạm Thiên Hoàng băng lãnh, tử quang bao quanh ngoài thân thể tạo thành một áo giáp tử sắc bảo vệ Phạm Thiên Hoàng.
Ầm!
Trong nháy mắt công kích đánh trúng, Diệp Lăng lập tức chấn động, hắn hít sâu một hơi.
Vô số người đều đang nhìn chằm chằm vào chiến trường trong hư không, bọn họ lo lắng chờ đợi, đó là trận chiến quyết định kết cục của cuộc chiến này.
Răng rắc!
Áo giáp của Phạm Thiên Hoàng ầm ầm vỡ nát!
Các Tiên Đế vô cùng kích động, nhưng ngay sau đó, bọn họ trừng to đôi mắt, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Áo giáp bảo vệ Phạm Thiên Hoàng đã vỡ nát, trường thương của Thái Hư Đế Quân và Kim Đao của Tử Khí Thiên Hoàng đánh trúng thân thể gã ta.
Nhưng... hai đại thần thông lại không thể phá được lớp phòng ngự của Phạm Thiên Hoàng!
Trên thân thể cường đại của gã chỉ xuất hiện 2 dấu ấn chói mắt, khiến lòng người phát lạnh.
“Cút ngay cho bổn tọa!”
Ầm!
Hai cánh tay Phạm Thiên Hoàng vươn ra công kích Thái Hư Đế Quân và Tử Khí Thiên Hoàng.
Nắm tay phát ra từng luồng tử quang, hào quang cuồn cuộn chiếu rọi.
“Không được! Mau lui lại!”
Thái Hư Đế Quân trừng mắt, thân thể đột nhiên hóa hư vô, nắm đấm của Phạm Thiên Hoàng đánh vào không trung.
Hư ảnh!
Diệp Lăng ngẩn người, không ngờ Thái Hư Đế Quân lại lĩnh ngộ được quy tắc Thái Hư thiên đạo quỷ dị nhất, chẳng trách có thể sáng lập thế lực lớn như vậy!
Thái Hư, đến cực hạn, thân thể du tẩu trong thiên địa, chân thân hư huyễn, không thể tìm được chân thân.
Tử Khí Thiên Hoàng nổi giận gầm lên, hai cánh tay chắn trước người, kết quả lại bị Phạm Thiên Hoàng hung hãn đánh bay.
Phụt!
Tử Khí Thiên Hoàng ngã văng, phun ra máu tươi.
“Liều mạng với gã!”
Hạ Hoàng rống giận, ánh mắt Di Vong Lão Ma cũng trở nên ác độc, trên người quấn quanh từng luồng hắc vụ.
Rầm rầm!
Bốn người tiếp tục xông tới, Phạm Thiên Hoàng sát cơ dạt dào, ánh mắt lóe lên hàn quang lành lạnh.
“Bốn thằng nhãi con, các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thanh toàn cho các ngươi!”
Phạm Thiên Hoàng trở tay, một thanh cự chùy xuất hiện, gã xách nó lên, hư không vỡ vụn.
Năm cường giả tuyệt đỉnh vọt vào hư không, điên cuồng giao chiến.
Ánh mắt Diệp Lăng nhuốm màu băng lãnh, hắn lắc đầu, e rằng trận chiến này sẽ kết thúc bằng thất bại của bốn Tiên Đế.
Phạm Thiên Hoàng quá mạnh mẽ, gần như có thể sánh với Tây Vương Mẫu, tu vi này đã cách Thánh Nhân rất gần.
Mà mấy người Thái Hư Đế Quân lại không phải những người mạnh nhất trong cảnh giới Cửu Kiếp Tiên Đế, không thể so với Tây Vương Mẫu.
“Nhưng vì sao trên Thiên Bảng trong di chỉ Thất Tinh Cung lại không có tên những người này?”
Diệp Lăng lẩm bẩm, đáng lẽ ra bọn họ phải là những người nổi bật trên Thiên bảng.
Nhưng vì sao kẻ không tồn tại trên Thiên Bảng lại tỏa sáng rực rỡ trong Đế Vực?
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng lắc đầu, thực lực của hắn bây giờ còn quá yếu, đây không phải chuyện mà hắn có thể can thiệp.
Diệp Lăng biết di chỉ Thất Tinh Cung không hề đơn giản!
Năm cường giả lại bắt đầu chém giết, những cường giả khác cũng tiếp tục chiến đấu!
Đế Vực không lớn, chỉ lớn bằng một đại lãnh thổ mà thôi, từng thành trì tương liên, hợp thành một lực lượng khủng bố.
Mà lúc này, mỗi địa phương đều chìm trong giết chóc, sinh mệnh chẳng hề đáng giá!
Tròng mắt Diệp Lăng đỏ lên, hắn rất muốn xông ra.
Nhưng hắn biết, lúc này dùng thực lực mình mà xông ra thì cũng không có tác dụng gì!
Trận chiến như vậy, thực lực của hắn chỉ có thể sánh với Tứ Kiếp, tối đa là Ngũ Kiếp Tiên Đế, chẳng thể làm nên tác dụng gì.
“Thực lực!”
Diệp Lăng khát cầu thực lực một cách bức thiết, chứng kiến nguy cơ liên tiếp, hắn chưa bao giờ khát vọng thực lực như vậy.
Trong Hư Hóa thành, Hàn Cầm Hổ cả người tắm máu, cầm trường thương, mang theo cường giả Thái Hư Thiên Cung giết ra một con đường máu!
Sau khi Hắc Vân Đế Quân xông ra ngoài, y giống như một con sói đói, điên cuồng chém giết.
Những thành trì khác cũng sát cơ tứ phía, trong lúc nhất giết cho bộ tộc dân bản địa không ngừng lui lại, lộ ra bại thế.
Sắc mặt Diệp Lăng ngưng trọng nhìn cuộc chiến của 5 cường giả che khuất bầu trời.
Cuộc chiến của bọn họ mới là trọng yếu nhất.
Ầm!
Đột nhiên, trong không trung, bốn bóng người cùng ngã xuống, máu tươi chảy ròng ròng.
Phạm Thiên Hoàng cầm cự chùy, cười dữ tợn tới gần, cả người máu tươi loang lổ, nhưng vẫn tỏa ra sát khí ngất trời.
“Trong Đế Vực này, không ai có thể ngăn cản tộc ta!”
“Hôm nay, đám nhãi con các ngươi sẽ chết!”
Phạm Thiên Hoàng dữ tợn nhếch miệng cười, rồi lập tức xông đến.
Bốn đại cường giả bị gã liều mạng đánh bay, hầu như đã mất sức tái chiến.
“Xong rồi!”
Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, một khi bốn đại cường giả thất thủ, đây sẽ là đả kích mang tính chất hủy diệt đối với Đế Vực.
Còn dân bản địa thì đều kích động, liều mạng phản kháng.
Hô!
Cự chùy hung hăng ném về phía Thái Hư Đế Quân.
Cự chùy mạnh mẽ phá không, dường như trong thiên địa này không gì dám ngăn cản!
Thái Hư Đế Quân vừa mới đứng dậy thấy vậy lập tức trừng mắt, trường thương mạnh mẽ đâm ra.
Bạch!
Mũi thương mạnh mẽ lao đi.
Mũi thương lạnh như băng hóa thành một đạo lưu quang, va mạnh lên cự chùy.
Coong!
Tia lửa văng khắp nơi, Thái Hư Đế Quân lập tức lùi lại, lồng ngực không ngừng phập phồng, sắc mặt đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi.
“Nhanh! Nhanh liên thủ!”
Thái Hư Đế Quân lại phun ra một ngụm máu tươi, ông rống to, chân cố gắng trụ lại, nhưng căn bản không đỡ được thế tiến công của Phạm Thiên Hoàng.
Ba cường giả còn lại cuống quít vọt tới.
Nhưng đã chậm, lồng ngực Thái Hư Đế Quân văng ra một đoàn huyết vụ, lập tức ngã xuống.
“Các ngươi cũng nên chết đi!”
Sau khi Thái Hư Đế Quân ngã xuống, ba bá chủ còn lại đều rợn tóc gáy.
“Chết đi!”
Hô!
Lại một búa đánh ra.
Ba đại cường giả sắc mặt tái xanh.
Nhưng ở thời khắc khẩn yếu, một thanh trường kiếm rực rỡ đột nhiên xuất hiện.
Boong boong!
Trường kiếm xán lạn, kiếm quang càn quét trực tiếp đánh bay công kích của Phạm Thiên Hoàng.
“Cái gì?!”
Phạm Thiên Hoàng lập tức kinh hãi, trừng mắt nhìn hư không dần dần nứt ra!