Toàn bộ Đế Vực chìm trong tĩnh lặng, dường như chỉ còn thanh trường kiếm kia.
Dường như vào giờ khắc này, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hủy diệt, không còn chút sinh cơ nào!
Mạnh mẽ như Phạm Thiên Hoàng vậy mà chỉ có thể gào thét, không ngừng oanh kích hư không, nhưng căn bản không thể đánh tan trường kiếm xán lạn đang điên cuồng phủ xuống!
“Không! Không! Lão tổ! Lão tổ!”
“Lão tổ! Nhanh đánh bay một kiếm này đi, ngươi là vô địch mà!”
“Chúng sinh tộc ta, dâng ra lực lượng tín ngưỡng!”
Đám dân bản địa trừng mắt rống to, thần sắc dữ tợn.
Từng luồng khí tức quỷ dị huyền diệu từ thân thể bọn họ bay lên, ngưng tụ trên người Phạm Thiên Hoàng.
Ầm!
Ngay sau đó, lực lượng như sóng lớn dâng trào hoàn toàn bạo phát!
Phạm Thiên Hoàng như tháo xuống tất cả áp lực trên thân thể, gã đứng lên, nắm song quyền hung hăng đánh vào hư không.
“Diệt Đế!”
Phạm Thiên Hoàng rống giận, một quyền kia hung hăng đánh tới kiếm quang đang lao đến.
Ầm…!
Hư không rung động, những vết rách như mạng nhện xuất hiện trong hư không, trông cực kì ghê rợn.
Cự kiếm hung hăng đánh lên nắm tay gã, tuy thân kiếm đã tràn đầy vết nứt!
“Phá cho ta!”
Ầm!
Cuồng phong càn quét lao ra từ dưới chân Phạm Thiên Hoàng, bốn cường giả đứng cạnh Kim Lan Đế Quân trừng mắt, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Rầm rầm!
Bọn họ không đỡ nổi dư ba đáng sợ này, lập tức lùi lại, không dám ngăn cản!
Ngay sau đó, kim quang và tử quang đầy trời trùng kích lẫn nhau như muốn nổ tung, càn quét toàn bộ thiên địa.
Trong mắt mọi người, không gian chỉ còn lại quang mang chói mắt, không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Lăng lộ vẻ mặt ngưng trọng, hắn cũng không nhìn rõ, hai người kia đều quá mạnh mẽ.
Phụt!
Khi quang mang tán đi, lồng ngực Kim Lan Đế Quân đột nhiên chấn động, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thần sắc uể oải.
Nhưng ngay sau đó, Kim Lan Đế Quân tỏa ra sát cơ kinh thiên!
“Ha ha! Hay! Không hổ là lão tổ!”
“Đúng vậy, lão tổ, giết hắn đi, chúng con sẽ tàn sát Tiên Đế!”
“Giết! Uy danh tộc ta không thể vũ nhục!”
Một đám cường giả dân bản địa điên cuống hét lên, thần sắc kích động, kẻ gây ra ác mộng trong lòng bọn họ đã bị thương.
Bọn họ nhìn lão tổ, gã vẫn hung hãn đứng vững trong hư không, ánh mắt tràn đầy hung quang, cực kì khủng bố.
Đột nhiên, tiếng nước nhỏ giọt vang lên, phá tan niềm vui này.
Tí tách... Tí tách!
Mọi người sững sờ nhìn theo phương hướng âm thanh, ở đó là cảnh tượng khiến bọn họ phải khiếp sợ.
Từng giọt máu tươi tử kim sắc chảy xuôi theo cổ tay Phạm Thiên Hoàng rồi rơi xuống đất.
Đùng!
Nó như mang lực lượng vạn quân, trực tiếp đập nát đại địa, tạo thành một cái hố sâu.
“Phạm Thiên Hoàng bị thương ư?”
“Ha ha! Tốt tốt! Kim Lan Đế Quân uy vũ!”
“Các huynh đệ tấn công, chúng ta không thể để Kim Lan lão tổ phí hoài công sức!”
Tiếng gầm của đám Tiên Đế bao phủ thiên địa, hai phe chủng tộc lại bất đầu giao chiến.
“Quá mạnh mẽ, còn mạnh hơn ta đời trước!”
Diệp Lăng ngưng trọng thì thào, hai người kia đều quá mạnh!
Hắn nhìn Kim Lan Đế Quân sắc mặt tái nhợt, kẻ này rất mạnh, nếu y ra khỏi Đế Vực, y tuyệt đối sẽ khiến tam giới kinh sợ!
Dù là Thánh Nhân thì cũng không dám khinh thường kẻ này, bởi dù sao bọn họ cũng có năng lực thoát khỏi tay Thánh Nhân.
“Phạm Thiên Hoàng, để ta xem ngươi có thể ngăn cản mấy kiếm của ta!”
Kim Lan Đế Quân lạnh giọng quát to, quanh thân nổi cuồng phong, trường kiếm bay lên.
Viu!
Một đạo kiếm quang nồng nặc sát cơ lao về hướng Phạm Thiên Hoàng.
Sắc mặt Phạm Thiên Hoàng đại biến, trong một kiếm này ẩn chứa quy tắc thiên địa hoàn chỉnh, ẩn chứa đạo hoàn chỉnh.
“Cút!”
Phạm Thiên Hoàng không thể rút lui, ngạo khí trong lòng gã không cho phép.
Đùng!
Gã lao đến giơ cánh tay lên phẫn nộ đập một cái.
Nắm tay như mang theo lực đạo nặng hàng tỉ cân, đối chiến với kiếm quang kia.
“Phạm Thiên Hoàng không địch nổi!”
“Xem ra lần này Phạm Thiên Hoàng sẽ khó bảo toàn tánh mạng, Kim Lan Đế Quân sẽ không buông tha cho gã!”
Diệp Lăng lắc đầu, hắn thấy rõ uy lực một kiếm này, hẳn là Kim Lan Đế Quân đã lĩnh ngộ thiên đạo hoàn chỉnh.
Có thực lực như vậy, khi y đột phá đến Thánh Nhân, y sẽ trở thành một nhân vật đáng sợ, tuyệt đối không phải kẻ yếu.
Ầm ầm!
Nắm đấm của Phạm Thiên Hoàng phóng ra tử quang, hào quang không còn khí tức cổ xưa tang thương, mà là cực kì chói mắt.
Răng rắc!
Kiếm quang bị Phạm Thiên Hoàng một quyền đập gãy!
Tất cả dân bản địa điên cuồng rống to, quá mạnh mẽ, Phạm Thiên Hoàng không hổ là lão tổ của bọn họ!
Uy vũ khí phách!
“Nào có đơn giản như vậy!”
Trong Thái Hư Thiên Cung, Diệp Lăng lắc đầu, nếu dễ dàng như vậy thì Kim Lan Đế Quân đã chẳng được hắn đánh giá cao đến thế!
Quả nhiên, dân bản địa còn chưa cao hứng xong, chỉ thấy đoạn kiếm gãy vẫn mạnh mẽ điên cuồng đánh tới một cách khó tin.
“Không!”
Phạm Thiên Hoàng kinh hãi, chùm sáng đáng sợ kia đã hung hăng cắm vào lồng ngực gã.
Thân thể khổng lồ của Phạm Thiên Hoàng trực tiếp bị đánh bay.
Phụt!
Máu tươi phun mạnh, Phạm Thiên Hoàng điên cuồng rống giận, không ngừng vuốt ngực hòng kéo chùm sáng kia ra.
Nhưng gã căn bản không thể lay động nửa phần, mặc cho hào quang kia oanh kích chính mình.
“Ahhh, quá mạnh mẽ, Kim Lan Đế Quân quá mạnh mẽ!”
“Nhanh! Mau mời An Thiên Vương đại nhân đến, mau mời An đại nhân!”
“Đúng vậy, hắn không thể thấy chết mà không cứu, hắn cũng là dân bản địa!”
“Đúng vậy, Phạm Thiên Hoàng lão tổ không trụ được nữa!”
Các cường giả dân bản địa nóng nảy, trong lòng tràn đầy khủng hoảng.
Phạm Thiên Hoàng quỳ xuống trong hư không, máu tươi màu tím chảy ra từ khóe miệng.
Gã ngẩng đầu, mặt mũi trắng bệch, cười dữ tợn.
“Ah... Ha hả.”
“Kim Lan Đế Quân, nếu ngươi có gan thì giết ta đi!”
“Ra tay đi! Nếu là nam nhân thì giết ta đi!”
Phạm Thiên Hoàng rống to, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
Kim Lan Đế Quân cười lạnh, lắc đầu.
“Muốn chết ư?”
“Ta sẽ thanh toàn ngươi!”
Trái tim tất cả mọi người như bị treo ngược.