Muốn chết, ta sẽ thanh toàn ngươi!
Nơi này, Kim Lan Đế Quân cường thế không ai bằng, khí tức cường đại chấn nhiếp toàn bộ Đế Vực.
Y là chúa cứu thế trong lòng các Tiên Đế, nhưng chúa cứu thế không phải một kẻ bất lực không biết nổi giận.
Mỗi chúa cứu thế đều là đồ tể hai tay nhiềm đầy máu tươi!
Dùng máu tươi và sinh mệnh đổi lấy hi vọng, đó mới là chúa cứu thế, nếu không, đó sẽ chỉ là một thư sinh vô dụng.
Kim Lan Đế Quân rống giận bước một bước, kiếm trong tay xán lạn huy hoàng.
“Kiếm tới!”
Vút!
Kim Lan Đế Quân rống to, trong hư không hiện lên một thanh kiếm dài vạn dặm, bề ngang ước chừng mấy vạn trượng!
Kiếm quang lơ lửng trong hư không, cắt hư không vỡ nát!
Vù vù!
Cự kiếm chuyển thành thế công, Kim Lan Đế Quân đứng dưới kiếm, thần sắc tàn nhẫn, sắc mặt băng lãnh.
“Phạm Thiên Hoàng, ngươi cho rằng bổn tọa là tượng đất, không biết tức giận sao?”
“Nếu ngươi đã dám vào Đế Vực, vậy bổn tọa sẽ cho ngươi biết, ngươi không trả nổi cái giá ấy!”
Kim Lan Đế Quân rống giận, lập tức điểm một chỉ, cự kiếm đột nhiên chuyển động.
“Kiếm đi!”
Âm thanh vừa dứt, cự kiếm lao đi, kiếm quang như chém thiên địa thành hai nửa.
Mọi người trừng mắt nhìn kiếm quang đáng sợ kia.
Phạm Thiên Hoàng rống to, thân thể bay lên trời, trong mắt lộ ra thần quang hung ác.
“Nếu ta chết, hồn vào Cửu U, đời đời nguyền rủa Tiên Đế!”
“Tiên Đế không diệt, tu vi lui bước, kéo dài muôn đời!”
Thanh âm tựa như ác quỷ vang vọng hư không, các Tiên Đế run rẩy, da gà nổi lên.
Nguyền rủa cũng nằm trong ba nghìn thiên đạo, là một đạo khiến vô số Tiên Đế nghe tên đã sợ mất mật.
“Nếu ta chết, không nhập Luân Hồi, nguyền rủa Tiên Đế tam tai ngũ nạn!”
“Tiên Đế độ kiếp, sinh mệnh tiêu biến, bổn nguyên tàn phế!”
Phạm Thiên Hoàng rống giận, tròng mắt bùng lên tử quang, ngay sau đó, thân thể gã hóa thành thân ảnh hùng vĩ như núi cao, lao về phía cự kiếm.
“Tên khốn kiếp đáng chết này vậy mà lại hạ nguyền rủa!”
Diệp Lăng cảm giác có một lời nguyền mịt mờ bao phủ lấy mình, rõ ràng là hắn cũng bị nguyền.
Nếu Phạm Thiên Hoàng không chết, vậy thì trận chiến này sẽ không bao giờ kết thúc!
Trong mắt Kim Lan Đế Quân nồng đậm sát cơ, y điểm một chỉ, cự kiếm lao đi như nổi điên.
Viu!
Thân kiếm bùng lên ngọn lửa, phóng lên cao, quét ngang hư không.
“Xong rồi! Lão tổ sẽ hồn về Tổ Địa mất thôi!”
“Dùng mệnh tộc ta, dẫn hồn lão tổ vào Tổ Địa!”
“Sau khi lão tổ chết, thân thể ta tịch diệt, tinh thần vĩnh tồn, thề sống chết chém giết đến cùng!”
“Giếtttt!”
Các cường giả dân bản địa nghiến răng nghiến lợi rống to, cực kì hung ác.
Các Tiên Đế thừa cơ tập hợp lại, chuẩn bị phản kích, nhưng chưa ai dám động thủ.
Bây giờ dân bản địa là một đám sói đói nổi điên!
Ngươi động thủ trước sẽ khiến bọn họ nhào lên, kết cục sẽ là cái chết!
Xuy Xuy Xuy!
Cự kiếm bay nhanh, mang theo kiếm quang kịch liệt, như hồng thủy cuồn cuộn không ngừng trùng kích.
Phạm Thiên Hoàng dữ tợn cười to, chết thì sao, uy danh Phạm Thiên Hoàng gã sẽ không bị vấy bẩn!
“Chết!”
Kim Lan Đế Quân hét lên, ánh mắt hung ác, thực lực Cửu Kiếp Tiên Đế khiến đám người kinh hãi.
Khi cự kiếm sắp đâm vào người Phạm Thiên Hoàng, đột nhiên dị biến xảy ra!
Một cự chưởng trông có vẻ tầm thường lặng yên xé rách hư không, xuất hiện trước cự kiếm.
Cự chưởng kia năm ngón mạnh mẽ, vân tay tản ra tử quang nhàn nhạt.
Ầm!
Nắm ngón nhẹ nhàng nắm lấy cự kiếm, nhẹ nhàng bẻ một cái, mọi người trừng mắt, nhìn cự kiếm bền chắc mạnh mẽ gãy đôi!
Trời ạ!
Mọi người kinh hãi, cả Diệp Lăng cũng không thể tin được.
Ngón tay kia ung dung phá vỡ thần thông, sao nó có thể làm được nhẹ nhàng như vậy?
Mẹ nó, đây là hiện thực, không phải vở kịch!
Rốt cuộc là ai? Vị cường giả kia đến rồi ư?!
Mọi người không dám thở mạnh nhìn không trung, một thân thể cường tráng dần xuất hiện trong hư không.
Hai tay chắp sau lưng, cơ thể cường tráng, sắc mặt đạm nhiên, hai tròng huyễn hóa quy tắc thiên đạo.
“An Thiên Vương!”
Diệp Lăng sợ hãi, sao ông lại tới đây, trong thời khắc mấu chốt này, mục đích ông tới đây chỉ có một, chính là cứu Phạm Thiên Hoàng!
Sau khi An Thiên Vương xuất hiện, tất cả cường giả dân bản địa đều quỳ một chân xuống đất, trong mắt lộ vẻ cuồng nhiệt.
“An đại nhân! Hy vọng của tộc ta, chúa cứu thế của tộc ta!”
“Tham kiến An đại nhân!”
“An đại nhân uy vũ, xin ngài hãy tru diệt Kim Lan Đế Quân, san bằng Đế Vực!”
Các cường giả dân bản địa điên cuồng hét lên, cực kỳ giống giáo đồ cuồng nhiệt gặp được vị thần tối cao trong lòng mình.
Các Tiên Đế, kể cả Kim Lan Đế Quân, sắc mặt tất cả đều hoàn toàn thay đổi.
Bọn họ không sợ hãi bởi vì An Thiên Vương không tới, chỉ có mình Phạm Thiên Hoàng, bọn họ có thể đối phó được.
Nhưng An Thiên Vương đã đến, mang đến cho bọn họ áp lực lớn lao!
An Thiên Vương là kẻ có thể đối đầu với Thánh Nhân, hung uy hiển hách!
Một mình Kim Lan Đế Quân tuyệt đối không chống lại được!
Phải biết rằng, nghìn năm trước, Tiên Đế đã hi sinh không biết bao nhiêu tính mạng, móc rỗng nội tình bốn đại thế lực mới ngăn cản được ông!
Nhưng chỉ là ngăn cản, mà không phải đánh bại!
Từ đó có thể hiểu được An Thiên Vương khủng phố đến nhường nào.
“An Thiên Vương!”
Phạm Thiên Hoàng hít sâu một hơi, lộ vẻ xấu hổ.
Gã vẫn luôn so tranh với An Thiên Vương, nhưng thực lực chênh lệch làm hắn không thể vượt qua người nam nhân này.
An Thiên Vương gật đầu, sau đó nhìn Kim Lan Đế Quân.
“Ta không ra tay, không có nghĩa là mặc kệ các ngươi giết người tộc ta.”
Thanh âm chấn động, uy thế ngập trời!
“Đế Vực đã tồn tại từ mấy vạn vạn năm trước, từ khi Hỗn Độn sơ khai.”
“Dù gặp bao nhiêu Thiên Kiếp cũng chẳng bao giờ dao động.”
“Đại Chiến Phong Thần trăm ngàn năm trước có liên quan đến Đế Vực.”
“Đế Vực huyền diệu vô biên, dính đến rất nhiều Thánh Nhân.”
“Không phải nơi bộ tộc ta có thể cướp đoạt.”
“Các ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
An Thiên Vương nhìn từng tộc nhân phía dưới, lắc đầu chậm rãi nói.
Thánh Nhân?
Đại Chiến Phong Thần?
Đây là lần đầu tiên mọi người lời này, mỗi người đều có chút khiếp sợ.
“An Thiên Vương!”
“Ta muốn lãnh giáo ngươi một chút!”
Kim Lan Đế Quân bước ra, sắc mặt âm trầm.
Ầm!
Ngay sau đó, sau lưng Kim Lan Đế Quân, vạn đạo kiếm quang phóng ra!