Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1243 - Chương 1244: Mẹ Nhà Ngươi!

Chương 1244: Mẹ nhà ngươi!

Lấy Diệp Lăng làm trung tâm, mấy dặm xung quanh trở thành một khu vực vắng vẻ.

Không có bất kỳ Tiên Đế nào vây xem, toàn bộ đã bay đi rất xa, thần sắc hoảng sợ.

Hắc Giáp Quân đầy trời mắt đỏ như máu, sát cơ dạt dào, cực kỳ giống đám sói đói.

Đây chính là đội quân đáng sợ uy phong hiển hách trong Đế Vực, bây giờ lại chỉ nhằm vào sáu Lục Kiếp Tiên Đế này!

Hơn nữa, ngũ đại cường giả Hư Hóa thành toàn bộ xuất động, cả đám phát cuồng như gặp đại địch, cắn răng nghiến lợi.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ có đại nhân vật gặp tập kích ở chỗ này ư?

“Các ngươi muốn chết à?!”

“Dám ám sát trưởng lão Thái Hư Thiên Cung ta trong Hư Hóa thành, các ngươi đều ăn gan hùm mật gấu đấy hả?!”

Hàn Cầm Hổ rống giận, sắc mặt âm trầm như nước, nở nụ cười dữ tợn, ánh mắt liếc đám người Hô Duyên Khánh.

Mấy người Hắc Vân Đế Quân cũng cười lạnh, Tiên Khí lăm lăm trong tay như muốn xuất thủ đánh chết mấy tên đui mù khốn kiếp này.

Nếu Diệp Lăng xảy ra chuyện ở Hư Hóa thành, mấy người bọn họ khó mà đưa ra lời giải thích!

Quan trọng hơn chính là quyền uy của bọn họ bị khiêu khích, sau này sao còn mặt mũi hành tẩu trong Đế Vực nữa.

Vốn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng mấy đại cường giả này đã tức giận phát điên, trực tiếp gán tội cho mấy tên to gan này.

“Để ta xem mấy kẻ này là ai!”

Hàn Cầm Hổ nhếch miệng, nụ cười lạnh như băng, thần sắc lộ vẻ hung ác độc địa.

“Hô Duyên Khánh, chà chà, một nhãi con Lục Kiếp Tiên Đế mà lá gan không nhỏ.”

“Uầy, còn có A Hổ - kẻ được xưng là hi vọng mới của giới sát thủ, danh xưng Hổ Tôn Tiên Đế, chà chà, hôm nay trận gió nào thổi ngươi tới đây?”

“Chà chà, đây không phải Hồng Y Đế Quân sao? Đường đường Lục Kiếp Tiên Đế trung kỳ, vậy mà cũng làm hoạt động này ư?”

Hàn Cầm Hổ điểm danh từng tên sát thủ nổi tiếng, sát cơ trong lòng sắp không nén được nữa.

Đám người Hô Duyên Khánh sắc mặt trắng bệch, mồ hôi hột cuồn cuộn rơi xuống.

Xong rồi, bị Hàn Cầm Hổ nhằm vào, bọn họ chắn chắn không còn đường sống.

Không chỉ Hàn Cầm Hổ, bốn đại cường giả khác đều là bá chủ Thất Kiếp đỉnh phong, bất cứ kẻ nào cũng đủ khả năng bóp chết bọn họ.

Hàn Cầm còn là Bát Kiếp Tiên Đế đỉnh phong, một đầu ngón tay của người ta cũng đủ nghiền chết tất cả bọn họ.

“Hiểu lầm thôi, kỳ thực ta và vị huynh đệ này chỉ tranh nhau một khối bánh nướng.”

“Vấn đề xếp hàng ấy mà, chư vị cũng nên biết xếp hàng chỉ dành cho người kiên nhẫn, vậy nên chuyện này có thể bỏ qua mà đúng không?”

“Là lỗi của ta, ngươi xem đi, ta biết ngay mà, vị tiểu huynh đệ này khí vũ hiên ngang, chắc chắn không phải người bình thường.”

“Đều tại ta, mắt chó coi thường người khác, giờ thì tự làm mình mất mặt!”

Bộp một tiếng, Hô Duyên Khánh tự tát mình một cái, lúng túng nở nụ cười.

Xếp hàng, mua bánh nướng?

Mẹ nó, vậy mà ngươi dám nói thành lời!

Ngươi cho rằng đám bá chủ có vai vế trong Đế vực này đều là kẻ ngu ư?

Nhưng lúc này, Diệp Lăng lại cười híp mắt đứng dậy.

“Ta đã nói rồi mà, mua một cái bánh nướng thì cần gì phải nóng nảy đến mức ra tay đúng không.”

“Làm người thì nên phóng khoáng, nhưng ngươi lại nói muốn giết ta, có phải hơi quá đáng rồi không?”

Diệp Lăng cười đi tới trước mặt Hô Duyên Khánh, hắn nhếch miệng cười, nụ cười rất ôn hoà.

Hô Duyên Khánh sững sờ, lập tức gật đầu, trong mắt lộ ra một tia hi vọng!

Người này nói vậy, có phải đầu hắn không ổn lắm hay không?

“Nếu vậy, ta tát ngươi một cái, chắc không có vấn đề gì chứ?”

Nhưng Diệp Lăng đột nhiên ngại ngùng cười nói.

Ngại ngùng?

Hô Duyên Khánh sững sờ, sao gã có cảm giác mình đang bị dụ nhảy xuống hố vậy.

“Không... Không thành vấn đề... chắc vậy?”

Hô Duyên Khánh liếc Hàn Cầm Hổ, cuối cùng nhẫn nhịn nói.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần còn sống, dù chịu bao nhiêu khuất nhục cũng không quan trọng.

Chỉ cần ngoan ngoãn chịu nhục, hắn sẽ không giết mình, đây chính là chuẩn tắc của Tiên Giới.

Nhưng gã đâu biết Diệp Lăng được xưng là tên lưu manh Tiên Giới, không hề biết quy củ là thứ gì.

“Được, nếu vậy thì ta đánh đây.”

Diệp Lăng cười nói, Hô Duyên Khánh lập tức trừng mắt.

Ngươi có đánh không, sao nhiều lời như vậy, làm như giết người còn muốn báo trước một tiếng ấy?

Ba!

Đột nhiên, Diệp Lăng vung tay, lực lượng 6 Thần Mạch cùng Diệt Cực Kim Thân bát trọng điên cuồng tụ lại.

Ùng ùng!

Bàn tay vỗ xuống, hư không như sắp vỡ nát, cực kì đáng sợ.

Con bà nó!!

Hô Duyên Khánh ngẩn ra, sao lại khủng bố như vậy, không phải chỉ tát một cái thôi ư? Nhưng đây rõ ràng là muốn giết người mà!

Gã vừa muốn tránh đi, bàn tay Diệp Lăng đã hung hăng vỗ vào gò má gã.

Bép!

Thanh âm thanh thúy khiến người nghe cả người sợ hãi.

Hô Duyên Khánh bay đi, ngã xuống đất, gương mặt lõm vào.

Phốc phốc phốc.

Từng chiếc răng văng ra khỏi miệng Hô Duyên Khánh, rớt xuống đất, còn dính chút máu thịt!

Quá thảm!

Năm sát thủ còn lại run lên, tên này quá độc ác.

Bị giết thì chỉ mất mạng mà thôi, nhưng Diệp Lăng làm vậy còn quá đáng hơn cả cái chết.

“Ha hả, cám ơn cái tát của ngươi đã đánh thức ta, ô ô.”

Hô Duyên Khánh bò dậy, miệng lọt gió nói lúng búng.

Trong mắt gã lóe lên ánh sáng mơ hồ, không bị bất cứ kẻ nào phát hiện.

Diệp Lăng vui mừng gật đầu, đi tới bên cạnh gã, nhếch miệng cười.

“Một cái bánh nướng mà thôi, sao phải thù địch đến thế!”

“Ồ đúng rồi, ngươi nói chúng ta là bằng hữu đúng chứ?”

Diệp Lăng cười hỏi, Hô Duyên Khánh liền vội vàng gật đầu.

Bằng hữu?

Kẻ thù sinh tử thì đúng hơn!

“Nếu ngươi là bằng hữu, vậy năm tên này là sát thủ được phái tới giết ta.”

“Ta thấy vừa rồi ngươi mới đứng chung một chỗ với bọn họ, thế này đi, ngươi giúp ta xác nhận bọn họ, thế nào?”

“Bọn họ đâu thể vì một cái bánh nướng mà tranh chấp với ta, đúng không?”

Nụ cười xán lạn của Diệp Lăng khiến Hô Duyên Khánh rợn cả tóc gáy.

“Ta cảm thấy, một cái bánh nướng cùng lắm chỉ khiến vài người tranh cướp với ta mà thôi.”

“Chắc ngươi không cùng phe với bọn họ đâu nhỉ, ngươi nói xem?”

Diệp Lăng chậm rãi hỏi.

Hô Duyên Khánh sững sờ, ánh mắt lập tức nảy sinh ác độc, rồi lại hòa hoãn trong nháy mắt.

“Ngươi nói đúng!”

“Vừa rồi ta thấy mấy tên này muốn giết ngươi!”

“Ta còn khuyên bọn họ không cần thiết phải làm vậy, một người tranh chấp vì việc xếp hàng như ta còn không động thủ, nhưng bọn họ vẫn mất trí.”

“Chính là bọn họ, không sai đâu!”

Hô Duyên Khánh khẳng định nói, 5 sát thủ còn lại hoàn toàn choáng váng.

Hô Duyên Khánh!

Mẹ nhà ngươi!

Bình Luận (0)
Comment