Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1244 - Chương 1245: Một Đám Kỳ Lạ!

Chương 1245: Một đám kỳ lạ!

Hô Duyên Khánh, tên khốn!

Đồ con rùa!

Ngươi quá vô sỉ, vậy mà dám tố cáo chúng ta, có còn chút nhân tính lương tri nào không?!

Lại còn vì một cái bánh nướng?

Người thật sự cho rằng mình là người tốt lành, chỉ vì một cái bánh nướng mà gây ra huyết án à?

“Hô Duyên Khánh! Tên khốn kiếp, lão tử rủa chết cả nhà ngươi!”

“Khốn kiếp, tới đây, lão tử muốn đấu với ngươi!”

“Hàn cung chủ, tên khốn kiếp này muốn giết trưởng lão của các ngươi!”

“Đúng vậy!”

Năm sát thủ hoàn toàn nóng nảy, hận không thể xông đến cắn chết tên Hô Duyên Khánh khốn kiếp này!

Đây là cái thứ gì? Chẳng có chút lương tri nào cả!

Hàn Cầm Hổ nở nụ cười rồi lắc đầu, y chỉ Diệp Lăng, gật đầu.

Ý y rất rõ ràng, không liên quan đến ta, người ta mới là chủ, tìm hắn đi.

Lúc này, mấy đại cường giả đã nhìn ra Diệp Lăng muốn đùa giỡn mấy tên ngốc này.

Cũng tại mấy tên sát thủ này chỉ muốn sống sót, tâm tư rối loạn, nếu không sao có thể không hiểu tình thế của mình hiện tại?

“Chà chà, lời các ngươi nói quá viển vông.”

“Hảo hữu Hô Duyên Khánh của ta, bằng hữu đáng giá giao phó thân nhân đã nói với ta rằng kẻ thù chính là các ngươi!”

“Cung chủ, ta tin tưởng Hô Duyên Khánh, bằng hữu tốt nhất của ta tuyệt đối sẽ không hãm hại những người này, xin ngài hãy động thủ giết năm người hại ta!”

Diệp Lăng ôm quyền, thần sắc nghiêm túc, năm tên sát thủ kinh hãi.

“Hô Duyên Khánh! Tên khốn kiếp, lão tử liều mạng với ngươi!”

“Ta muốn đâm chết tên khốn kiếp nhà ngươi, tới đây, hi sinh chúng ta để bảo toàn mạng sống đúng không, lão tử không giết chết ngươi thì sẽ tự sát!”

“Được đấy Hô Duyên Khánh, chơi chiêu không tồi đâu, ngươi trượng nghĩa thật!”

Năm tên sát thủ chửi ầm lên.

Đột nhiên, một gã sát thủ đứng ra, kẻ đó chính là A Hổ - ngôi sao sát thủ mà Hàn Cầm Hổ đã nói đến!

Sắc mặt A Hổ vô cùng nghiêm túc, hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh Diệp Lăng, lắc đầu.

“Nếu cục diện đã thế này thì ta không thể không nói cho ngươi biết.”

“Kỳ thực ta mới là người làm việc nghĩa.”

“Vừa rồi ta thấy tên Hô Duyên Khánh khốn kiếp này muốn giết ngươi, nên ta mới ra tay bảo hộ ngươi!”

“Ta luôn hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt đối không lang tâm cẩu phế giống như gã, chúng ta đối nhân xử thế phải có ranh giới cuối cùng, đúng không.”

“Còn nữa, mấy người bọn hắn cũng đều là sát thủ, còn ta thì oan uổng!”

A Hổ đột nhiên lật ngược tình thế, Diệp Lăng ngây người.

Má nó, có cần phải vô sỉ như vậy không?

Bốn tên sát thủ và Hô Duyên Khánh choáng váng ngơ ngác nhìn A Hổ.

A Hổ nhếch miệng cười, nghiêm túc gật đầu với Diệp Lăng.

“Để tỏ thành ý, ta cũng có thể cho ngài đánh một bạt tai, nhưng không phiền ngài động thủ, cứ để ta.”

Dứt lời, đùng một cái, A Hổ tự tát bay chính mình.

Hàm răng bay năm viên, khuôn mặt tràn đầy máu tươi, nhưng y vẫn tươi cười.

Mẹ nhà nó!

Tàn nhẫn thật đấy, tên khốn này dám xuống tay thật.

“À, ta cảm giác ngươi bây giờ đã trở thành bạn tốt của ta!”

Diệp Lăng cảm động nói, Hô Duyên Khánh lập tức nóng nảy.

“A Hổ! Ngươi là tên cáo già!”

“Muốn tranh với lão tử ư? Lão tử bóp chết ngươi!”

Hô Duyên Khánh trực tiếp xông qua, nghiến răng nghiến lợi siết chặt cổ A Hổ.

A Hổ không mặc kệ, trực tiếp hoàn thủ, một quyền đập trúng khuôn mặt Hô Duyên Khánh, hai người đánh nhau như hai gã lưu manh.

Bốn sát thủ còn lại thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt đỏ sậm.

“Các huynh đệ, hai tên khốn kiếp này muốn dồn chúng ta vào chỗ chết!”

“Cùng xông lên giết hai tên không này!”

Ầm!

Bốn đại sát thủ cũng xông tới, cả đám kêu gào, nhưng đúng lúc này, đột nhiên một Tiên Đế trực tiếp đổi hướng, chạy tới trước mặt Diệp Lăng.

“Tin ta đi, ta vô tội, bọn họ mới là sát thủ!”

“Ta bị bọn họ hiếp bức mới đến, thân bất do kỷ!”

“Người không biết thì không có tội, xin ngươi đại lượng tha cho ta một mạng!”

Bịch!

Người này trực tiếp quỳ xuống đất, năm sát thủ đang quần ẩu lập tức ngừng lại.

Cả đám nhìn nhau, đột nhiên thân thể chấn động, há to miệng, tay run run chỉ vào tên đang quỳ dưới đất.

“Tên khốn!”

“Còn dám sao chép y nguyên cách của ta!”

“Thứ vô nhân tính, các huynh đệ, liều mạng với hắn!”

Rầm rầm!

Năm tên này điên cuồng tấn công Tiên Đế quỳ dưới đất, Tiên Đế đang quỳ kia cũng gào khóc kêu loạn.

“Để tỏ tấm lòng thanh bạch của mình, ta nguyện liều mạng chiến một trận!”

“Đừng kéo ta! Ta nhất định phải xông lên!”

Kẻ đang quỳ quát to, nhìn năm Tiên Đế điên cuồng vọt tới.

Diệp Lăng lãnh đạm nhìn gã, một cước đạp bay tên Tiên Đế có tiềm chất ảnh đế này.

“Yên tâm, ta tuyệt đối không bỏ qua ngươi, còn có thể tiễn ngươi một đoạn đường!”

Grào!

Tiên Đế bị Diệp Lăng đạp bay tru lên thảm thiết, trực tiếp ngã vào đoàn người.

Ùng ùng!

Chém giết bạo phát, sáu tên tựa như nổi điên, vừa đánh vừa rít gào.

Đám người Hàn Cầm Hổ choáng váng, sao lại hoang đường như vậy?

Đây là sáu sát thủ Lục Kiếp Tiên Đế, tố chất tâm lý rất tốt ư?

Rõ ràng là sáu tên du côn không biết xấu hổ, cả đám chơi trò phản bội vô cùng chuyên nghiệp.

Bên kia, tình hình chiến đấu rất kịch liệt, Diệp Lăng mỉm cười nhìn.

“Ai, Hô Duyên huynh, Hạ Tộc cho ngươi bao nhiêu Tiên Thạch?!”

Diệp Lăng đột nhiên hỏi một câu, tất cả mọi người không ngờ được.

“Cái píp! Là Di Vong Cung!”

Hô Duyên Khánh đang kịch liệt chém giết đáp lại theo bản năng, rồi sắc mặt lập tức thay đổi.

Xong rồi!

Khốn kiếp, sao lại bị lừa nói thật rồi!

Đám sát thủ lộ vẻ khẩn trương, trực tiếp thoát khỏi chiến trường.

Cả đám sợ hãi, sợ Diệp Lăng đột nhiên bẫy bọn họ.

Diệp Lăng cười híp mắt nhìn Hô Duyên Khánh, gật đầu.

Viu!

Đột nhiên, một đạo trường thương lao đến, hư không sụp xuống, thiên địa nổ nát!

Hô Duyên Khánh trừng mắt, cảm giác mình không cách nào khống chế thân thể.

Dường như không gian quanh mình đều bị khống chế, căn bản không thể nhúc nhích.

Ngay sau đó, trường thương xuyên thủng lồng ngực gã, máu tươi phun ra vô cùng chói mắt.

Máu tươi văng lả tả, thân thể Hô Duyên Khánh chậm rãi ngã xuống đất, không còn khí tức!

Bình Luận (0)
Comment