Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1245 - Chương 1246: Cái Gì Tố Chất

Chương 1246: Cái gì tố chất

Trong hư không, Hàn Cầm Hổ cầm trường thương, thần sắc nghiêm nghị, trong mắt lóe lên hung quang.

Di Vong Cung!

Đường đường là một trong bốn đại thế lực, vậy mà lại sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như thế.

Nhưng dù y lôi kéo Hô Duyên Khánh tới trước mặt Di Vong Cung thì cũng chẳng thể làm gì.

Di Vong Cung sẽ không thừa nhận, dù Hô Duyên Khánh thừa nhận, dù đại năng xuất thủ khiến Hô Duyên Khánh nói ra chân tướng thì sao?

Khai chiến với Di Vong Cung ư?

Không có khả năng, cho nên cứ giết luôn cho nhanh.

Hô Duyên Khánh trừng mắt ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Năm gã sát thủ còn lại đều rợn tóc gáy, mồ hôi lạnh lâm ly, không dám thở mạnh.

“Ha hả, chư vị, các ngươi do thế lực nào phái tới?”

Diệp Lăng cười híp mắt hỏi, mấy tên sát thủ nuốt nước miếng, sắc mặt ngưng trọng.

Đạo đức sát thủ trọng yếu hay tính mệnh trọng yếu?

Cái píp!

Đạo đức cái píp, đương nhiên là tính mệnh trọng yếu, cái này còn cần suy nghĩ ư?

Kết quả là bốn tên sát thủ khai ra toàn bộ.

Bốn kẻ này là sát thủ được thuê bởi Tử Khí Đại Nhật Cung cùng với ba thế lực nhất lưu.

Sắc mặt Hàn Cầm Hổ âm trầm như nước, trong mắt tràn đầy sát cơ, không thể động đến Tử Khí Đại Nhật Cung, nhưng ba thế lực nhất lưu kia thì thoát đằng trời!

Vẫn còn một sát thủ chưa đầu thú!

Diệp Lăng xoay người, vô cùng nghiêm túc nhìn sát thủ kia, ý hắn rất rõ ràng, ngươi còn muốn giấu ư?

“Ca, thật sự chỉ là mâu thuẫn khi xếp hàng mua bánh nướng thôi mà.”

Tên sát thủ này xấu hổ cười, rồi xấu hổ cúi gằm mặt.

Ba!

Diệp Lăng tát bay người này, nghiến răng nghiến lợi.

“Lúc nào rồi mà ngươi còn giả bộ!”

Tên ngu ngốc này đến giờ còn muốn giả vờ, gã thật sự nghĩ mọi người đều là thằng đần sao.

“Ha ha! Ta chưa từng thấy kẻ nào ngu như vậy, đến lúc này mà vẫn liều chết cứng miệng.”

“Đúng vậy, như hắn thì phải gọi là thiểu năng trí tuệ, không giống chúng ta, tối thiểu chúng ta còn tự biết mình!”

“Thôi đi, không phải nói ra là xong sao? Hắn chết cũng đáng đời!”

Bốn gã sát thủ châm chọc, cười nhạo.

Diệp Lăng liếc bọn họ, thần sắc băng lãnh, bốn tên kia lập tức câm miệng.

“Các ngươi cảm thấy mình hơn gã à?”

“Đức hạnh như nhau thôi!”

Ầm!

Hắc Vân Đế Quân đứng trong trong hư không đột nhiên xuất thủ, tu vi Thất Kiếp đỉnh phong hoàn toàn bạo phát.

Hắc quang bắn ra từ trong tay Hắc Vân Đế Quân!

Vù vù!

Đòn tấn công lướt đi giống như sao băng!

Bốn gã Lục Kiếp Tiên Đế lập tức trừng mắt, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi cực độ.

Hắc quang xán lạn kèm theo sự đả kích mang tính chất hủy diệt!

Sau khi quang mang tán đi, bốn Lục Kiếp Tiên Đế nằm trên mặt đất, mắt trừng to, thân thể nhẹ nhàng co giật.

Hắc Vân Đế Quân không giết bọn họ, nhưng đã đánh bọn họ tàn phế.

Mấy tên này vẫn còn hữu dụng, không giống Hô Duyên Khánh dính đến Di Vong Cung, không có biện pháp nào giải quyết chủ nhân của gã.

Tiên Đế bị đánh bay thấy vậy lập tức hút một ngụm khí lạnh.

Không dám nói linh tinh nữa, vội vã bò đến bên cạnh Diệp Lăng, sắc mặt ngoan ngoãn tựa như một con chó hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm.

“Tin ta đi, người cơ trí như ngài chắc chắn sẽ tin rằng ta chỉ vì bánh nướng...”

Bánh nướng?

Còn nhắc đến bánh nướng?

Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Tiên Đế kia, cười âm lãnh.

“Nếu còn dám nhắc tới bánh nướng, có tin lão tử dùng 108 hình phạt bất đồng để thử lên thân thể ngươi không?!”

Diệp Lăng tức điên, tên này nghĩ mình ngu à, sao vẫn kiên quyết muốn diễn!

“Cung chủ, còn lại ngươi tự giải quyết nhé.”

Diệp Lăng nói với Hàn Cầm Hổ, dù sao người ta cũng là cung chủ, tối thiểu phải tôn kính y.

Hàn Cầm Hổ gật đầu, nhìn gia hỏa giả ngây giả dại kia.

“Vẫn không chịu thừa nhận thì giết đi.”

Thanh âm trầm xuống, tên sát thủ đang ráng chống đỡ lập tức quỳ rạp xuống đất.

“Sao các ngươi lại không có chút nhẫn nại nào vậy!”

“Ta là người Di Vong Cung, cùng nhiệm vụ với Hô Duyên Khánh đã chết.”

Khá lắm, lại là Di Vong Cung!

Trong mắt Diệp Lăng bùng lên hàn quang, Di Vong Cung, lão tử nhớ kỹ ngươi rồi, đừng để ta gặp phải các ngươi trong chúng thần đại chiến!

Nếu không, chuyện ngày hôm nay, ta sẽ trả thù gấp bội!

“Làm thịt sát thủ của Di Vong Cung và Tử Khí Đại Nhật Cung, sát thủ ba thế lực nhất lưu thì bắt giữ!”

Hàn Cầm Hổ cười lạnh, lập tức, mấy đại cường giả xuất thủ!

Viu!

Từng đạo thần thông lập tức đâm lồng ngực hai tên bi thảm này.

Ba kẻ còn lại bị Hắc Giáp Quân mang đi, trông chừng nghiêm ngặt!

“Khá lắm, mới nửa tháng trôi qua mà ngươi đã đột phá đến Tứ Kiếp Tiên Đế!”

“Diệp Lăng, đôi mắt ta đã nhìn vô số hạng người.”

“Nhưng ta phát hiện ta không nhìn thấu được ngươi, ngươi khiến ta quá kinh ngạc!”

Hàn Cầm Hổ lắc đầu cười nói, tu vi Diệp Lăng tăng lên quá nhanh.

Từ Tam Kiếp sơ kỳ đến Tứ Kiếp, hắn chỉ dùng thời gian hơn hai tháng!

Trong tam giới này, có ai có tốc độ yêu nghiệt như thế?

“May mắn mà thôi.”

Diệp Lăng vội vã cười đáp, hắn không dám tiết lộ chuyện nguyên khí ra ngoài, đây là bí mật lớn.

“Ta không nghĩ rằng bọn người kia lại chú ý đến người Thái Hư Thiên Cung ta!”

“Hừ, rõ ràng làm muốn khiêu khích Hàn Cầm Hổ ta đây mà!”

Hàn Cầm Hổ cười dữ tợn, y lắc đầu, hung quang thoáng hiện.

“Muốn động đến huynh đệ Thái Hư Thiên Cung thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị vặt răng!”

Tròng mắt Diệp Lăng lập tức sáng lên.

Hàn Cầm Hổ bá đạo quá đi mất, ta thích!

Một ngày sau, trên một tòa sơn môn cách Tứ Phương thành không xa, một thân ảnh lặng yên đi trên một sơn đạo hẹp dài.

Kỳ Lân tông!

Thế lực khá có vai vế trong Đế Vực, ngoại trừ bốn đại thế lực, đây có thể coi là thế lực hàng đầu.

Tông chủ Kỳ Lân tông - Kỳ Lân Đế Quân là Cửu Kiếp Tiên Đế, dù không sánh được với Thái Hư Đế Quân, nhưng cũng không phải đèn cạn dầu!

Có thể nói rằng thế lực Kỳ Lân tông không nhỏ, vài thành trì chung quanh đều thuộc phạm vi thế lực của bọn họ.

Trên Kỳ Lân sơn môn, hai Nhất Kiếp Tiên Đế canh cửa ngáp một cái.

“Buồn ngủ quá, nhiệm vụ canh phòng buồn chán thật.”

“Đúng vậy, đây là nơi nào chứ, có ai không biết uy danh Kỳ Lân tông chúng ta, kẻ lỗ mãng nào dám đến gây sự?”

Hai kẻ này nhàm chán tám nhảm, nhưng ngay sau đó, trong tầm mắt bọn họ đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi đi tới.

Bình Luận (0)
Comment