Trước sơn môn Kỳ Lân tông đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, hai Nhất Kiếp Tiên Đế sợ hãi run rẩy.
“Kẻ nào? Nhanh đứng lại cho ta!”
“Nơi này là sơn môn Kỳ Lân tông, lập tức ngừng bước, nếu không chúng ta sẽ sử dụng vũ lực!”
Kẻ mới đến sững sờ ngừng lại.
Kẻ đó không phải ai xa lạ, mà chính là Diệp Lăng, hắn cảm thấy câu nói cuối cùng kia thật quen thuộc.
Sao giống lời thoại của ban ngành nào đó trên Trái Đất như vậy, hắn cảm thấy vừa thân thiết vừa hoàng đường.
“Xin hỏi, nơi này là sơn môn Kỳ Lân tông ư?”
Diệp Lăng hiền hòa hỏi, hai Tiên Đế trông coi gật đầu, tâm trạng lo lắng vơi bớt.
“Chà chà, chắc kẻ này tới để gia nhập đây, vậy thì không thể khách khí với hắn.”
“Đúng thế, nếu không hắn sẽ khinh thường địa vị Kỳ Lân tông chúng ta.”
Hai tên thủ vệ thảo luận, sau đó cười khinh miệt nhìn Diệp Lăng.
“Nói đi, ngươi tới đây làm gì? Ta cho ngươi biết, Kỳ Lân tông chúng ta có rất nhiều quy củ.”
Một tên Tiên Đế kiêu căng nói, ánh mắt như kẻ bề trên nhìn xuống.
“Đúng vậy, huống hồ hai người chúng ta có nhiệm vụ phải làm, không rảnh để đi thông báo.”
“Trừ khi chúng ta là bằng hữu, mà bằng hữu thì cần chút đầu tư, đúng không?”
Đòi hối lộ à?
Diệp Lăng thở dài, thiên địa rộng lớn, sao đến đâu cũng thấy loại người này.
“Hai vị thật sự không đi vào thông báo sao?”
Diệp Lăng nhe răng cười hỏi, nụ cười xán lạn, hai tên Tiên Đế thủ vệ cảm thấy không thích hợp.
Hắn đang uy hiếp hai người bọn họ sao?
“Ah, ngươi cho rằng mình là thứ gì, Tứ Kiếp Tiên Đế mà thôi, không dám nói Kỳ Lân tông chúng ta có đầy như rau cải trắng, mà tối thiểu cũng là nhiều như chó.”
“Tự biết thân biết phận đi, khiêm tốn một chút!”
“Nơi đây không phải trấn nhỏ nhà ngươi, nơi này là sơn môn Kỳ Lân tông, là tông môn chỉ xếp sau bốn đại thế lực!”
Một tên Nhất Kiếp Tiên Đế khinh thường nói, thần sắc có chút nghiêm nghị.
Gã không sợ chút nào, nơi này chính là sơn môn Kỳ Lân tông, dù là Lục Kiếp Thất Kiếp Tiên Đế thì cũng không dám dương oai.
Diệp Lăng chỉ là Tứ Kiếp Tiên Đế, chắc chắn không có lá gan làm vậy, trừ khi hắn đến đây tìm chết.
“Chà chà, đúng là dưới nước nhiều vương bát, trên đất nhiều đại ca.”
Diệp Lăng bĩu môi, ngay sau đó, hắn điểm mũi chân một cái, thân ảnh hóa thành một cái bóng mờ lao tới trước mặt Tiên Đế đang la hét.
Ba!
Bàn tay nâng lên, lực lượng Thần Mạch hoàn toàn thi triển, cực kì mạnh mẽ tát cho kẻ này một cái.
Phù phù!
Tiên Đế kia ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, gã trừng mắt, lửa giận vọt thẳng lên đầu.
Không gian vắng vẻ yên tĩnh, hai tên Tiên Đế thủ vệ này không ngờ Diệp Lăng dám ra tay!
“Ngươi chán sống rồi!”
“Biết đây là đâu không? Nơi này chính là Kỳ Lân tông!”
“Ngươi xong đời rồi, ngươi gây ra đại sự rồi!”
“Ta cho ngươi biết, không kẻ nào có thể cứu được ngươi, ngươi chắc chắn sẽ chết!”
“Ngươi đang khiêu khích uy quyền của Kỳ Lân tông đấy có biết không? Ngươi xong đời rồi!”
Hai Tiên Đế lập tức gào to, thần sắc dữ tợn điên cuồng.
“Ồn ào!”
Diệp Lăng lắc đầu, điểm mũi chân một cái, đi thẳng về phía gia hỏa vừa bị quất bay.
Năm ngón nắm đầu tên kia, lực tay mạnh mẽ trực tiếp xách lên!
“Còn ồn ào nữa ta liền lấy mạng ngươi, không tin thì có thể thử xem.”
Dứt lời, Diệp Lăng liếc tên Tiên Đế sắc mặt trắng bệch còn lại.
“Kỳ Lân tông ư?”
“Ha hả, ta đương nhiên biết là Kỳ Lân tông, nếu không thì ta tới làm gì?”
“Đi gọi người đến đây, nếu không, hắn sẽ chết.”
Kẻ bị Diệp Lăng sai phái lập tức ngây người, hắn điên rồi à? Sao lại bảo mình đi gọi người đến?
Hắn không bị bệnh tâm thần chứ?
Viu!
Mặc kệ hắn có điên hay không, dù sao mình cũng không địch nổi, nói là chạy trốn hay là đi tìm viện binh cũng được, nói chung gã phải nhanh chóng chạy đi.
Diệp Lăng buông tay, Tiên Đế bị tóm cổ ngã ngồi xuống đất, ho khan kịch liệt.
“Đừng nhàn rỗi, động thủ đi.”
Diệp Lăng bình thản nói, tên kia lập tức sửng sốt.
Động thủ?
Động thủ cái gì?
“Tự tát chính mình, khi nào người đến thì ngừng.”
Lời Diệp Lăng nói làm kẻ này run lên, yêu cầu quá đáng như thế, dù chết cũng không thể bằng lòng!
Việc này liên quan đến tôn nghiêm, đến lòng tự trọng!
Người có thể chết nhưng không thể mất đi tôn nghiêm, không thể không có ngạo khí!
Bịch!
Kẻ này quỳ xuống, tự tát vào mặt mình, cực kì mạnh mẽ.
Tôn nghiêm đáng giá không?
Chỉ là lời nói đầu môi, khiến kẻ khác phải xem trọng mình mà thôi.
Diệp Lăng nở nụ cười, hài lòng gật đầu, vậy mới ngoan chứ.
Một phút sau, tên Nhất Kiếp Tiên Đế rời đi ban nãy mang theo một Ngũ Kiếp Tiên Đế xông ra.
“Sư huynh, chính là hắn!”
Nhất Kiếp Tiên Đế chỉ thẳng Diệp Lăng, Ngũ Kiếp Tiên Đế thấy sư đệ mình đang quỳ tự vả mặt thì lập tức giận dữ.
“Muốn chết à?!”
Ầm!
Lực lượng Ngũ Kiếp Tiên Đế điên cuồng bạo phát.
Nhưng ngay sau đó, một đạo thương quang màu đen đột nhiên xuất hiện trong hư không.
Viu!
Thương quang xuyên thấu lồng ngực Ngũ Kiếp Tiên Đế, kéo theo thịt nát và máu tươi.
Bịch!
Ngũ Kiếp Tiên Đế chết không nhắm mắt, thậm chí chết thế nào cũng không biết.
“Vị huynh đệ này, đi gọi thêm người đi.”
Diệp Lăng nhe răng cười nói, tên Nhất Kiếp Tiên Đế kia đổ mồ hôi như mưa.
“Chuyện này... Chuyện này... Tuân mệnh!”
Nhất Kiếp Tiên Đế vọt vào trong sơn môn.
Diệp Lăng liếc nhìn tên bi thảm đã dừng lại, cười xán lạn.
“Chà chà, phải làm phiền tay ngươi tiếp rồi, không đau chứ?”
Diệp Lăng tỏ ra rất thân thiện, vui vẻ thăm hỏi.
Nhất Kiếp Tiên Đế quỳ dưới đất lại tát lên mặt mình, cười tươi đáp.
“Tay không đau, nhưng mặt đau.”
Diệp Lăng gật đầu, mỉm cười.
Một phút sau, Nhất Kiếp Tiên Đế mang theo một cường giả Lục Kiếp hậu kỳ xuất hiện.
“Ngươi thật to gan, nhận lấy cái chết đi!”
Lục Kiếp Tiên Đế rống giận, thân thể hóa thành lưu quang xông tới, sát cơ dạt dào.
Nhưng ngay sau đó, một thanh trường thương xuyên qua đất trời, xuyên thủng hư không, thế không thể đỡ, trực tiếp đâm trúng thân thể Lục Kiếp Tiên Đế kia.
Ầm!
Lồng ngực vỡ nát!
Lục Kiếp Tiên Đế không có cả cơ hội phản kháng, chết bất đắc kỳ tử!
“Chà chà, lại phải làm phiền ngươi rồi.”
“Đi gọi người tiếp được không?”
Diệp Lăng cười nói, ở trong mắt Nhất Kiếp Tiên Đế kia thì hắn chính là một lệ quỷ đáng sợ!