Không thể không nói, nước cờ của Thái Hư Đế Quân cực kì cao minh.
Nhiều Tiên Đế đều thèm muốn tác dụng thần kỳ của Thái Hư Thần Thụ, bây giờ mang ra làm mồi dụ, tuyệt đối có thể kích thích đám người phát huy ra 120% chiến lực!
Đừng nói là những người khác, dù là Diệp Lăng thì cũng đỏ mắt, xoa tay.
Nhưng các tông môn thế lực khác nhất định cũng sẽ dùng phúc lợi để kích phát hùng tâm tráng chí của đám người dự thi.
Nhìn đám Tiên Đế như lang như hổ, Hàn Cầm Hổ và nữ tử lam y nhìn nhau, hài lòng gật đầu.
“Trong chúng thần đại chiến, các ngươi đánh giết một người thì sẽ đạt được một điểm.”
“Kẻ bị các ngươi đánh bại sở hữu bao nhiêu điểm, số điểm đó sẽ bị các ngươi cướp đi.”
“Tuy chiếm giữ thành trì rất trọng yếu, nhưng chúng thần bảng cũng vô cùng quan trọng!”
“Cường giả nằm trong mười vị trí đầu chúng thần bảng sẽ quyết định quyền sở hữu thành trì, mười cường giả đứng đầu cũng sẽ tạo nên ưu thế rất lớn cho thế lực của mình.”
“Cho nên, khi các ngươi chiếm giữ thành trì, thì cũng phải phấn đấu vì mười vị trí đầu chúng thần bảng!”
Hàn Cầm Hổ lại nói, mọi người đều gật đầu, chiến ý trong mắt không giảm.
“Sau khi các ngươi vào trong, mỗi người sẽ có một cái Ngọc Bài đại biểu thân phận.”
“Rót ý thức vào trong Ngọc Bài là có thể kiểm tra chúng thần bảng.”
“Nhớ kỹ, tuy tranh tài quan trọng, nhưng tính mạnh của các ngươi là trân quý nhất.”
“Nếu gặp phải cường giả không địch nổi thì hãy đầu hàng, tuyệt đối đừng để mình gặp nguy hiểm đến sinh mệnh!”
Hàn Cầm Hổ lại nhắc nhở, mọi người cảm thấy trong lòng ấm áp, sau đó gật đầu.
Xoạt!
Đúng lúc này, trong hư không, một khe nứt chậm rãi mở ra.
Khe nứt kia càng lúc càng lớn, che khuất bầu trời, thâu tóm toàn bộ thiên địa.
Có kẻ tinh mắt còn phát hiện thân ảnh Thái Hư Đế Quân, Hạ Hoàng, Di Vong Lão Ma, Tử Khí Thiên Hoàng trong hư không.
Bốn bá chủ tỏa ra khí tức cường đại, bọn họ đang đánh vỡ khe nứt!
“Chúng thần đại chiến, bắt đầu!”
Viu!
Đột nhiên, một thân ảnh bay lên, trực tiếp chui vào trong khe nứt rồi biến mất.
Ngay sau đó, lần lượt từng bóng người điên cuồng vọt lên, bay thẳng vào hư không, tiến vào khe nứt.
Hàn Cầm Hổ và nữ tử lam y nhìn đám Tiên Đế bay đi, hít sâu một hơi, trong con ngươi lộ vẻ ngưng trọng.
“Chúng thần đại chiến lần này tuyệt đối sẽ khiến toàn bộ Đế Vực xảy ra biến hóa to lớn.”
“Không biết Đế Quân đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa.”
Hàn Cầm Hổ có chút sầu lo, nếu kẻ khác nhìn thấy cảnh này thì chắc sẽ không thể tin nổi.
Đường đường Bát Kiếp Tiên Đế đỉnh phong, cung chủ phân cung Thái Hư Thiên Cung, chiến lực vô song, vậy mà cũng có lúc Hàn Cầm Hổ lộ vẻ rầu rĩ, hơn nữa còn là vì Thái Hư Đế Quân.
Nữ tử lam y lắc đầu, nhìn bóng người đầy trời, thở dài.
“Lần này là ván cờ của các thế lực.”
“Một khi tiến vào chúng thần chi địa, sợ rằng vô số Tiên Đế sẽ đột phá trong nháy mắt, tràng cảnh khi ấy mới thật sự là đặc sắc!”
Hai người nói xong, xoay người trực tiếp rời khỏi Di Vong Cung, bay về hướng Thái Hư Thiên Cung.
Mỗi lần chúng thần đại chiến đều tiến hành rất lâu, cho nên không thể kết thúc trong khoảng thời gian ngắn.
Ngoại trừ vài người thiết yếu, còn những người khác thì không nhất thiết phải ở lại chỗ này.
Mười mấy thế lực tông môn, xấp xỉ 5000 cường giả cuồn cuộn lao vào trong khe nứt.
Sau đó, bốn bá chủ lui lại, thu hồi Tiên Lực.
Ngay sau đó, hư không khôi phục như lúc ban đầu, không còn khe nứt, không còn bất kỳ dao động nào, trời xanh mây trắng, gió thổi mây bay.
“Chư vị, chuẩn bị sớm đi.”
Hạ Hoàng mặc Long Bào Tử Kim hít sâu một hơi, thần sắc ngưng trọng nói.
Bọn họ đều biết chúng thần đại chiến lần này không đơn giản!
Nếu không cẩn thận, bọn họ khó giữ được vị trí bốn đại thế lực đứng đầu Đế Vực, kết cục như vậy thảm thiết vô cùng.
“Trở về chờ tin vui đi.”
“Bao nhiêu lần chưa bao giờ thất thủ, lần này chẳng khác gì sư tử vồ thỏ, không dám nói chắc chắn 100%, tối thiểu cũng có định liệu trước.”
“Nếu có kẻ muốn kéo ta xuống, vậy phải nhìn xem hắn có tư cách gánh chịu hậu quả hay không!”
Bốn đại bá chủ mỉm cười, thân thể hóa thành lưu quang, biến mất giữa thiên địa.
Trên một vùng sơn nguyên rộng lớn, Diệp Lăng đứng cạnh một dòng suối, hắn nhìn hoàn cảnh xanh um tươi tốt xung quanh, thỉnh thoảng tiếng chim hót tiếng côn trùng vang lên, rất hợp lòng người.
“Không phải là chiến trường lớn nhất của Thiên Ma ngoại vực ư?”
“Sao trông như hậu hoa viên của Thiên Đình vậy, chuyện gì đây?!”
Diệp Lăng bĩu môi, hắn bị truyền trực tiếp đến đây, giờ hắn cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Nơi đây cảnh sắc hợp lòng người, nào giống chiến trường thảm liệt tựa A Tị địa ngục mà Hàn Cầm Hổ nói.
“Tìm người phe mình trước đã!”
Diệp Lăng quyết định, dù thế nào thì cũng phải tìm được đội ngũ Thái Hư Thiên Cung trước.
Hắn không yếu, nhưng nơi này thiên tài thiên kiêu chạy đầy đất, nếu hắn gặp đội ngũ phe khác, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Đột nhiên Diệp Lăng chớp mắt, bị dòng suối trong suốt hấp dẫn.
Trong dòng suối, một còn cá chép màu bạc đang tự tại bơi lội, phiêu lưu theo dòng nước.
Ánh mặt trời rực rỡ soi sáng lòng suối, thân cá chép phản xạ ra thần quang bảy màu.
“Chà chà.”
Diệp Lăng cảm thấy kỳ lạ, tới gần dòng suối, nhìn con cá không hề sợ người kia.
Đột nhiên, ngân cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, vẫy đuôi một cái, hất văng bọt nước lên mặt Diệp Lăng.
Cảm giác mát mẻ tràn ngập thể xác và tinh thần Diệp Lăng, Diệp Lăng thích ý nở nụ cười.
Tõm.
Cá chép rơi vào dòng suối, vui sướng lay động thân thể.
Thỉnh thoảng nó lại bay ra, vẫy bọt nước trên thân thể, nhìn rất thú vị.
“Đây không phải di tích chiến trường, rõ ràng là thế ngoại đào nguyên mới đúng!”
Diệp Lăng cảm thán, có lẽ nào mình đến khu vực biên giới ư?
Đột nhiên, cá chép lại lao ra.
Diệp Lăng mỉm cười, cá chép lại vung đuôi, Diệp Lăng thích ý nhắm mắt lại.
Nhưng khi Diệp Lăng vừa nhắm mắt, đột nhiên có tiếng gió xé truyền đến.
“Cuồng phong?”
Diệp Lăng nghi hoặc mở mắt, rồi hắn lập tức kinh ngạc!
Trước mắt hắn không phải dãy núi mịt mờ, không phải cây cối tươi xanh!
Nơi đây rõ ràng là nơi mai táng không biết bao nhiêu xương trắng!
Cá chép cũng biến mất, thay vào đó là một Cốt Yêu xương trắng âm u!