Từng sợi lực lượng tinh thuần trực tiếp tiến vào thân thể từ bàn tay Diệp Lăng.
Ầm!
Nếu như nói lực lượng trong cơ thể Diệp Lăng là một cái hồ, vậy thì lực lượng mới tiến vào này đã khiến nước hồ cuộn trào sóng lớn.
Thân thể Diệp Lăng chấn động, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Lực lượng này quá mạnh mẽ, tinh thuần không gì sánh được, còn có sinh cơ bừng bừng, chắc chắn nó mạnh hơn Tiên Khí nhiều.
Diệp Lăng cảm thấy, sau khi lực lượng tiến vào trong cơ thể, nó trực tiếp thẩm thấu vào huyết nhục kinh mạch của mình, bắt đầu vận chuyển tuần tự.
Trong nháy mắt, thực lực Diệp Lăng đi tới cảnh giới Tứ Kiếp sơ kỳ đỉnh cao.
“Hồn Châu này thật khó tin, nếu có thể thôn phệ thêm trăm viên, có lẽ tu vi của ta sẽ tiến thẳng đến Ngũ Kiếp Tiên Đế!”
Diệp Lăng nắm chặt tay, cực kì hưng phấn, nhưng hắn biết Hồn Châu rất hiếm thấy.
Không phải tất cả anh linh cường giả bất diệt đều có Hồn Châu, có thể nói rằng Hồn Châu là chí bảo thiên địa ngưng tụ thành, rất hiếm thấy.
“Nên đi tìm đội ngũ phe mình thôi!”
Diệp Lăng điểm mũi chân một cái, biến mất khỏi Mai Cốt Chi Địa này.
Một ngày sau, dưới một chân núi, một gã Tứ Kiếp Tiên Đế trung kỳ lộ vẻ mặt ngưng trọng đề phòng đi qua.
“Nơi này quá quỷ dị, nếu không cẩn thận, bổn tọa đã chết từ lâu rồi.”
Cường giả này lắc đầu, nơi chúng thần vẫn lạc quả nhiên là nguy hiểm tầng tầng lớp lớp.
Đám cường giả tiến vào bị phân tán khắp rơi, lúc này y đang đi tìm thế lực của mình.
“A.”
Đột nhiên, một giọng nói khiến Tiên Đế này chấn động, trong tay lập tức xuất hiện một thanh đơn đao.
Đao quang lưu chuyển, sắc bén vô biên.
“Ai? Lăn ra đây!”
Ầm!
Tên Tiên Đế này chém ra một đao, ánh đao trực tiếp đánh vào ngọn núi cách đó không xa, một khối đá to bị đánh lăn xuống.
“Để lại đồ rồi cút.”
Giọng nói lại vang lên, nó rất quỷ dị, không thể tìm được hướng phát ra.
Tứ Kiếp Tiên Đế trung kỳ sững sờ, y lập tức cười âm lãnh, con ngươi lóe ra hàn quang lành lạnh.
“Giả thần giả quỷ, nếu còn không đi ra, cứ cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi đấy!”
Gió thổi qua.
Tiên Đế này lập tức cắn răng, ý thức tựa như một tấm lưới bao phủ toàn bộ chân núi.
Tiên Đế này tìm từng tấc một, đột nhiên, một bóng người xuất hiện!
“Ah, để ta xem ngươi có thể trốn tới khi nào?!”
Ngay sau đó, Tiên Đế cầm đơn đao tấn công, ánh đao nhanh như chớp bay về phía bóng người kia.
Ầm!
Khói bụi nổi lên, một thân ảnh chậm rãi đi ra từ trong khói bụi, cà lơ phất phơ, không có chút dáng vẻ nghiêm túc nào.
“Chà chà, bảo ngươi để đồ lại rồi cút, vậy mà không hiểu sao?”
Kẻ đang nói chính là Diệp Lăng, lúc này hắn đang lộ vẻ khinh miệt sâu sắc.
“Tứ Kiếp sơ kỳ?”
“Ha hả, thực nực cười, Vương Bá Thiên ta chưa từng thấy kẻ nào mạnh miệng như vậy.”
“Một nhãi con Tứ Kiếp sơ kỳ mà dám đánh cướp ta ư?”
Dù thế nào, Vương Bá Thiên y cũng là cường giả Tứ Kiếp trung kỳ, thực lực mạnh mẽ, Tứ Kiếp hậu kỳ thông thường cũng không phải đối thủ của y.
Nếu không thì y đã chẳng có tư cách tiến vào chúng thần đại chiến, đại biểu tông môn tham chiến!
Kẻ có thể tiến vào đây chứng tỏ một điều, kẻ đó chính là thiên kiêu!
Diệp Lăng nhếch miệng cười, hắn lắc đầu, chậm rãi tiến lại gần Vương Bá Thiên.
“Ngươi rất may mắn, thật đấy, bởi ngươi là người đầu tiên bị ta đánh cướp.”
Vương Bá Thiên cười lạnh, không nói gì, nhưng trong đôi mắt lóe lên sự hung ác, lộ rõ nội tâm của y.
Viu!
Vương Bá Thiên cuồng mãnh xông lên, hai tay cầm đao hung hăng bổ tới Diệp Lăng.
Đao quang càn quét, vang lên thanh âm leng keng.
Diệp Lăng lắc đầu, tay không đưa về phía đao quang kia.
Cách hắn phản kích chỉ đơn giản như vậy.
“Tiểu tử quá tự tin rồi đấy, huyết nhục chi khu mà muốn ngăn cản đao của ta ư?”
“Đúng là muốn chết, mà thôi, ta đây sẽ thanh toàn ngươi!”
Vương Bá Thiên nhìn Diệp Lăng tay không ngăn cản đao quang của chính mình, y lẩm bẩm, lắc đầu.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Lăng chỉ dùng một quyền đã đập nát ánh đao của y.
Ánh đao vỡ nát, bay lả tả giữa không trung, giờ khắc này, trái tim Vương Bá Thiên chợt thắt lại.
“Không! Không thể nào!”
“Vương Bá Thiên ta được xưng Đại Đao Vương Ngũ, đao đoạt mạng người, sao có thể bị nghiền diệt dễ dàng như thế!”
Vương Bá Thiên thất hồn lạc phách, y đâu biết rằng chút tu vi này của y chẳng khác gì con kiên hôi trong mắt Diệp Lăng.
“Chà chà, Đại Đao Vương Ngũ cơ à?”
“Danh xưng vang phết đấy, nhưng vô dụng.”
Diệp Lăng bỗng nhiên vọt tới gần Vương Bá Thiên.
Ông!
Con ngươi Vương Bá Thiên co lại, đơn đao chém tới, ánh đao sáng lòa phóng lên cao.
Đáng tiếc, trong ánh đao, một bàn tay quỷ dị đưa đến.
Bàn tay hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí lóe ra từng tia kim quang, cực kì cường hãn!
Bàn tay nắm chặt thân đao, sau đó kéo mạnh.
Viu!
Chuôi đao tuột khỏi tay Vương Bá Thiên, lực mạnh đến nỗi chuôi dao mài thương lòng bàn tay y, máu me đầm đìa.
Vương Bá Thiên kinh hãi thất sắc, lập tức lui lại, trừng mắt nhìn bàn tay mình.
“Không thể nào!”
“Không! Tuyệt đối không thể nào!”
Vương Bá Thiên điên cuồng hét lên, một tên Tứ Kiếp sơ kỳ sao lại mạnh như vậy!
Đột nhiên, y nghĩ tới một người, trên đài diễn võ Di Vong Cung, thân ảnh kia khiêu khích Thất Tài Điện, một quyền một cước đánh bay hai đại Tiên Đế.
“Ngươi là Diệp Lăng của Thái Hư Thiên Cung!”
Vương Bá Thiên kinh hô, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Ra là đại ma đầu này, mình nên sớm nghĩ đến mới phải, trong chúng thần đại chiến, chắc chỉ có tên này là Tứ Kiếp Tiên Đế sơ kỳ!
Diệp Lăng nhún vai, nhếch miệng cười.
“Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi.”
“Bởi vì ngươi là vị khách đầu tiên của ta, cho nên không cần phải chết.”
“Nhưng đồ đạc thì vẫn phải lấy ra, nhanh lên!”
Vương Bá Thiên run rẩy, cực kì nghẹn khuất!
Nhưng y không dám phản kháng, huống hồ phản kháng cũng vô dụng.
Tên khốn kiếp này thủ đoạn hung tàn, cảnh tượng trên đài diễn võ vẫn còn in đậm trong ký ức của y!
10 phút sau, Vương Bá Thiên mặc quần cộc hoa, đơn độc bước đi.
Bỗng nhiên, y ngoái đầu nhìn, nước mắt giàn giụa.
“Cảm giác như thân thể bị móc rỗng vậy.”
Nước mũi chảy ra, Vương Bá Thiên xoay người đi trong gió lạnh!