Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1290 - Chương 1291: Di Tích Chiến Trường Thượng Cổ

Chương 1291: Di tích chiến trường thượng cổ

Quả thật, cướp đường là một con đường phát tài rất nhanh, nhưng cướp đoạt tài sản của người khác không phải con đường quang minh chính đại.

Thế nhưng như Diệp Lăng đã nói, bọn họ đã cướp gần hết đám tôm tép, hiện nay chúng thần đại chiến đã đến trung kỳ.

Trong tình thế hiện tại, đa số thế lực đã tập hợp thành đội ngũ, cho nên bọn họ không còn không gian làm ăn nữa.

“Cho nên, ngừng lại đúng lúc mới là biện pháp tốt nhất.”

Diệp Lăng khoát tay áo, nghề kiềm tiền nhanh thường đi kèm nguy cơ rất lớn, điểm này không thể nghi ngờ.

“Các ngươi tự trở về thế lực của mình đi, ở chung nhiều ngày cũng sinh ra tình cảm, ta không muốn các ngươi vì ta mà đánh mất tất cả tư cách.”

“Dù các ngươi từng hứa hẹn đi theo ta, thế nhưng ta không có tư cách cướp đoạt tiền đồ của các ngươi.”

Diệp Lăng mỉm cười, những người này đều có tư cách tranh hùng, nếu Diệp Lăng hắn tước đoạt cơ hội của bọn họ thì có chút bất công.

Mấy người đều chấn động, không ngờ Diệp Lăng lại nói vậy, tất cả hít sâu một hơi.

“Vậy còn ngươi?”

Dương Tứ Lang hỏi, y cũng không hy vọng chúng thần đại chiến kết thúc thế này, y cũng gánh vác hy vọng của Tử Khí Đại Nhật Cung.

“Ta ư?”

“Đến di tích chiến trường thượng cổ xem một chút, thuận tiện kiếm chút điểm, nâng cao thứ hạng trên chúng thần bảng.”

“Tổ chức chúng ta không thể để kẻ khác coi thường, phải tỏa sáng chói mù mắt chó của bọn họ đi.”

Diệp Lăng cười nói, mấy người trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng không nói lời nào.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa, rồi tự đi tìm thế lực của mình đi.”

“Nếu sau này gặp lại, có năng lực giúp một tay thì ta sẽ vô cùng cảm kích.”

Diệp Lăng khoát tay áo, sau đó xoay người về phòng, để lại mấy người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy không nỡ.

Nhiều ngày qua, nếu nói không có cảm tình thì đó là giả.

Huống hồ, ở chung lâu với Diệp Lăng sẽ phát hiện hắn không phải hạng người cao ngạo lạnh lùng.

“Bá Thiên, ngươi trở về Hạ Tộc đi, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi tìm thành trì Tử Khí Đại Nhật Cung.”

Dương Tứ Lang đứng dậy nói, Vương Bá Thiên gật đầu, sờ đao của mình, không nói gì.

Sáng sớm, sau khi rời giường, mọi người không phát hiện thân ảnh Diệp Lăng, không biết hắn đã đi từ lúc nào, đã biến mất khỏi Thái Hư thành.

Hắn đang trên đường đến di tích chiến trường thượng cổ, nơi đó cách Thái Hư thành khoảng vạn dặm, không tính là quá xa.

Một mình Diệp Lăng bước trên đại lộ rộng rãi, tiến về di tích.

Trước khi đi, hắn cố ý hỏi thăm tình hình từ người Thái Hư Thiên Cung.

Có người nói, nơi đó là một trong những chiến trường trước đây Thiên Ma ngoại vực xâm lấn tam giới, lần này, không biết tên nào vô ý đụng chạm tới cấm chế, trực tiếp gây ra tử thương thảm trọng.

Đồng thời, cũng có người chiếm được thiên đại kỳ ngộ, thậm chí Diệp Lăng còn nghe nói, có người nhân cơ hội đột phá đến cảnh giới Ngũ Kiếp Tiên Đế.

Tin tức này có chuẩn xác hay không thì Diệp Lăng không biết, thế nhưng Diệp Lăng biết, một người đột phá đến Ngũ Kiếp Tiên Đế sẽ trở thành mối uy hiếp trí mạng đối với người khác.

Ở nơi đây, Ngũ Kiếp Tiên Đế tuyệt đối là bá chủ cường đại nhất, e rằng chỉ có vài người có thể chống đỡ được.

“Nhưng không biết vì sao mười thành trì lớn còn chưa xuất hiện.”

Diệp Lăng lẩm bẩm, hơn trăm thành trì nhỏ chắc đều đã xuất hiện, nhưng không nghe thấy bất cứ manh mối nào liên quan tới thành trì lớn.

Vô số thế lực và tông môn đều đang tìm kiếm, bởi đó là một yếu tố cực kỳ trọng yếu, một thành trì lớn tương đương mấy chục thành trì nhỏ.

Nửa ngày sau, Diệp Lăng đã tới gần cái gọi là di tích chiến trường thượng cổ.

Nơi đây rất đông người, cường giả các thế lực đứng khắp nơi, canh giữ trên khu vực trống trải.

Diệp Lăng đến không khiến bất cứ người nào chú ý, nơi đây không ngừng có người ra vào, một người đến cũng chẳng làm nên chuyện gì.

“Diệp Lăng, ngươi tới rồi.”

Diệp Lăng vừa mới đến, một thân ảnh hơi mập đã đi về phía hắn, thân ảnh này khiến không ít ánh mắt bị hấp dẫn qua đây.

Ngô Tài Thần!

Cường giả xếp hạng 7 trên chúng thần bảng.

Diệp Lăng nở nụ cười với Ngô Tài Thần, hắn giang tay ôm lấy cái tên nhìn như hiền lành nhưng thực lực mạnh mẽ này.

“Chà chà, hiện tại ngươi thanh danh vang dội đấy, cướp được nhiều không, chia cho ta tí đê.”

Ngô Tài Thần nhếch miệng cười nói, Diệp Lăng cười hắc hắc, hắn cố tình truyền tiếng xấu, sao lại cố kỵ cách nhìn của người khác cơ chứ.

Hai người nói vài câu, sau đó Ngô Tài Thần mang Diệp Lăng đi tới trận doanh của Thái Hư Thiên Cung.

Cường giả Thái Hư Thiên Cung không nhiều lắm, hơn 20 người, nhưng tất cả đều là cường giả Tứ Kiếp hậu kỳ hoặc đỉnh phong.

Mỗi người đều tỏa ra khí tức cường đại, khiến hư không xung quanh bị đè nén.

“Sao lại đứng đây, sao không vào đi?”

Diệp Lăng có chút ngạc nhiên, theo đạo lý, di tích chiến trường thượng cổ cách đây không xa, vì sao mọi người chỉ đứng đây lẳng lặng chờ đợi?

Sợ nguy hiểm ư?

Không thể nào, đám người này không phải kẻ sợ hãi hiểm nguy.

“Không phải không vào, mà là không vào được!”

Giọng Ngô Tài Thần ngưng trọng nói, nhắc tới di tích chiến trường thượng cổ, y trở nên nghiêm túc.

“Di tích chiến trường thượng cổ mỗi tháng tự động mở một lần.”

“Ngươi có thấy sương đen xung quanh di tích hay không, đó chính là cấm chế.”

Diệp Lăng nhìn theo hướng Ngô Tài Thần chỉ, ở đó, trong hư không có một màn sương mù màu đen tràn ngập tạo thành màn chắn.

Màn sương ấy tỏa ra khí tức khiến người ta kinh hãi, khoảng cách xa như vậy nhưng Diệp Lăng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

“Chờ đi, 3 ngày nữa là có thể tiến vào.”

“Ta cho ngươi biết, ở nơi đó, kỳ ngộ và sinh tử là song hành!”

“Dù rất nguy hiểm, nhưng kỳ ngộ cũng khiến vô số người thèm chảy nước miếng!”

Ngô Tài Thần cười nói, Diệp Lăng có chút giật mình.

Rốt cuộc dạng kỳ ngộ gì có thể khiến Ngô Tài Thần cũng phải thèm nhỏ dãi?

“Đúng rồi, ta nghe đồn rằng có người đột phá đến Ngũ Kiếp Tiên Đế ở đây, là thật hay giả?”

Diệp Lăng đột nhiên hỏi, Ngô Tài Thần sững sờ, ngưng trọng gật đầu.

Diệp Lăng kinh hãi, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.

Ngũ Kiếp Tiên Đế, cái này khó giải quyết rồi.

Dù hắn tự ngạo thì cũng sẽ không ngông cuồng đến mức cho rằng mình có thể địch lại Ngũ Kiếp Tiên Đế trong chúng thần đại chiến.

“Nhưng mà không sao cả, ta cũng sắp đột phá rồi.”

Đột nhiên, Ngô Tài Thần cười nói, Diệp Lăng sững sờ, kinh ngạc phát hiện cảnh giới của Ngô Tài Thần đã đột phá đến Tứ Kiếp đỉnh phong!

Bình Luận (0)
Comment