Đây là thành trì do cường giả Thái Hư Thiên Cung chiếm cứ, cho nên mới được gọi là Thái Hư thành.
Thái Hư thành đứng sừng sững như một tôn Hồng Hoang Cổ Thú tọa lạc giữa đại địa, tản ra khí tức tang thương vô tận, như tới từ Thái Cổ xa xôi.
“Đây chính là Thái Hư thành!”
Diệp Lăng thì thào, sau đó mang mọi người tiến đến cửa thành.
Sau lưng hắn, tuy mấy người huynh đệ Dương gia, Vương Bá Thiên, Hỏa Linh Nhi, Đổng Phi không phải người Thái Hư Thiên Cung, nhưng hiện nay đi theo Diệp Lăng, nên hắn nói gì nghe nấy.
Nói cách khác, nếu Diệp Lăng không thả bọn họ, bọn họ vẫn phải chấp hành lời hứa, cơ bản thì kết cục của bọn họ đã định là chỉ có thể làm nền.
Mấy người Diệp Lăng đi tới cửa thành, đột nhiên bị hai gã cường giả Tứ Kiếp hậu kỳ ngăn lại.
Hai kẻ này đều là cường giả Thái Hư Thiên Cung, cả hai khí tức hồn hậu, Tiên Lực mạnh mẽ, thân thể cường tráng.
“Các ngươi là ai?! Nơi này là Thái Hư thành, nếu không có chuyện gì, cấm tất cả người ngoài đi vào!”
Mỗi thành trì đều là yếu tố quan trọng trong khảo nghiệm, cũng là căn cứ của một thế lực, cho nên người thân phận không rõ sẽ không được tuỳ tiện tiến vào.
“Này này, người một nhà mà cũng không nhận ra à? Các ngươi nhìn kỹ đi, ta là Diệp Lăng đây!”
Diệp Lăng xua tay cười, hai người này không biết mình cũng rất bình thường, dù sao Thái Hư Thiên Cung có hơn trăm cường giả, không phải ai cũng biết mặt.
Diệp Lăng?
Hai Tiên Đế canh cửa nghe vậy thì lập tức run lên, tròng mắt đỏ như máu.
“Này này, các ngươi làm sao vậy? Sung huyết não à?!”
Diệp Lăng vội vã hỏi, sao hai tên này cả người run rẩy, tâm tình kích động như thế, có phải gặp được mình nên quá mức hưng phấn hay không?
Nghĩ vậy, Diệp Lăng quay đầu, đắc ý nhìn đám người phía sau.
“Nhìn đi, đây chính là huynh đệ Thái Hư Thiên Cung chúng ta, thế nào? Nghĩa khí lắm đúng không? Thấy ta tới mà kích động thế kia kìa.”
Mấy người Dương Tứ Lang vội vàng gật đầu, nhìn nhà người ta này, quan hệ bền chắc ghê.
“Không biết xấu hổ, phi!”
Đột nhiên, hai Tiên Đế hung tợn mắng, đám người Diệp Lăng lập tức ngẩn người, nụ cười cứng ngắc.
Sao... Chuyện gì đã xảy ra?
“Này hảo hữu, có phải có hiểu lầm gì hay không?”
Diệp Lăng không hiểu gì cả, vừa gặp mặt liền mắng là sao?
“Ngươi làm Thái Hư Thiên Cung chúng ta mất hết mặt mũi rồi, ngươi nói đi!”
“Đường đường là người Thái Hư Thiên Cung, vậy mà đi làm giặc cướp, ngươi có mặt mũi không?!”
“Trai tráng khỏe mạnh mà không có tự trọng, phi!”
Con bà nó!!
Diệp Lăng cắn răng kéo tay áo, ra là vậy à? Ra là hai tên khốn kiếp này muốn chết.
“Bỏ qua đi Diệp Lăng, đây là người nhà mình mà!”
“Người một nhà cái píp, theo ta thấy, không được cướp thì cũng phải cướp!”
“Đúng vậy, nói là người một nhà, vậy mà mắng chửi người ta không biết xấu hổ, không biết xấu hổ thì làm sao, mặt mũi đáng giá mấy đồng?”
Mấy người sau lưng Diệp Lăng tức giận mắng, hai Tiên Đế canh cửa lập tức trừng mắt, không thể nào hiểu nổi.
Ngay cả bọn họ mà cũng muốn cướp, ngươi còn chút nhân tính nào không!
Tên khốn kiếp nổi tiếng xấu, uổng cho ngươi lớn lên cao như vậy!
“Nhanh vào đi, đừng đứng đây làm mất mặt chúng ta!”
Một tên thủ thành nghiến răng nghiến lợi nói, Diệp Lăng tức giận run người, hắn sắp không nhịn nổi nữa.
Hai tên khốn kiếp, nếu ở trong địa bàn của mình thì đã cướp đến quần cộc cũng không chừa rồi, nào còn cơ hội để bọn họ lắm mồm ở đây!
“Đi đi, nhanh vào đi!”
Dương Tứ Lang nổi giận thúc giục Diệp Lăng nhanh vào thành, khi những người khác đi ngang qua bên người hai Tiên Đế, bọn họ miệt thị nhìn hai kẻ này.
“Hừ, thứ nghèo kiết hủ lậu, không ăn được nho thì nói nho chua!”
Đổng Phi châm chọc một câu, khiến hai Tiên Đế này suýt nữa tức chết.
Không ăn được nho thì nói nho chua ư?
Ngươi nhìn ra bằng cách nào, mở to con mắt của ngươi ra mà nhìn, chúng ta thèm cái gì!
Sau khi đám người Diệp Lăng vào thành, hai Tiên Đế giữ cửa cắn răng nghiến lợi nhìn nhau.
“Không biết xấu hổ, quá mất mặt!”
“Dám nói chúng ta đố kị, hắn nghĩ thế nào vậy?!”
“Chúng ta đường đường là người Thái Hư Thiên Cung, nếu luân lạc trở thành cướp đường như bọn họ, ta sẽ đâm đầu chết trên tường thành để chứng minh trong sạch!”
Hai Tiên Đế chửi ầm lên, giận không chỗ phát tiết.
Gặp phải tên khốn khiến Thái Hư Thiên Cung bọn họ bị nói xấu, rồi lại bị chọc tức suýt nữa tắt thở.
Trong thành, Diệp Lăng cắn răng nghiến lợi đi trên đường, quay đầu nhìn đồng bọn còn đang tức run người, hắn càng thêm nổi giận.
“Nhìn đi, bọn họ ỷ thế hiếp người, ta mắng bọn họ xong, bọn họ lập tức câm miệng!”
“Đắc ý cái gì? Sớm muộn gì lão tử cũng sẽ cầm Tiên Thạch đập chết hai tên nghèo mạt kiếp này!”
Diệp Lăng cắn răng, mấy người liên tục gật đầu, Dương Tứ Lang vỗ ót, bọn họ nghĩ thế nào vậy?
Sao lại nghĩ người ta hâm mộ ghen ghét?
Nhưng sau khi đi theo Diệp Lăng lâu như vậy, đầu óc cơ trí của y cũng thay đổi cách suy nghĩ, không biết là bị làm hư hay thế nào.
Thành trì to lớn nhưng không có nhiều người, dù sao cường giả Thái Hư Thiên Cung cũng không thể ở hết đây.
Cùng lắm thì nơi đây chỉ tính là một cái hang ổ mà thôi, không có việc gì hoặc có thương tích thì trốn trong này một thời gian, sau đó lại ra ngoài.
Nói đơn giản thì chính là một chỗ tránh nạn.
Mấy người tìm một người mang bọn họ đi sắp xếp một căn nhà tạm thời.
Ban đêm, mấy người ngồi trong sân, bắt đầu thương thảo kế hoạch sắp tới.
“Diệp Lăng, ta cảm thấy chúng ta không thể bỏ nghề.”
“Đúng, ta cũng nghĩ vậy, không thể bỏ nghề!”
“Dù sao cũng chẳng có hy vọng gì, còn không bằng nhân cơ hội kiếm một chút, tối thiểu ra ngoài rồi cũng có chút vốn.”
Đám người Dương Ngũ Lang liên tiếp xúi giục, Dương Tứ Lang ngồi một bên cũng gật đầu.
Nhưng Diệp Lăng lại lắc đầu, mọi người đều sửng sốt.
Gia hỏa này đổi tính rồi à?
“Diệp Lăng, ngươi bị hai tên khốn kiếp mắng nên thay đổi rồi sao?”
“Đừng quan tâm đến bọn họ, bọn họ như ta trước đây mà thôi, không theo nghề thì không biết, theo rồi mới biết đây là quang minh đại đạo!”
“Đúng vậy, chúng ta làm việc của chúng ta, để ý tới bọn họ làm gì?”
Diệp Lăng bất đắc dĩ khoát tay áo, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng.
“Không phải vậy.”
“Ban ngày, ta nghe người trong cung nói, có một di tích chiến trường thượng cổ xuất hiện dị thường.”
“Hiện tại cường giả của các đại thế lực đều chạy tới đó.”
Diệp Lăng đứng dậy, hít sâu một hơi, nhìn các vì sao lấp lánh trên trời.
“Cướp đường không có tiền đồ.”
“Huống hồ càng cướp nhiều càng dễ gặp chuyện không may.”
“Cướp kẻ yếu xong, sau này chỉ có thể cướp của đám cường giả.”
“Cho nên càng về sau, càng dễ xảy ra chuyện!”
Diệp Lăng ngưng trọng nói, mấy người trầm mặc im lặng, rơi vào trầm tư.