Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1288 - Chương 1289: Thái Hư Thành

Chương 1289: Thái Hư thành

Chúng Thần bảng, danh sách xếp hạng thực lực trong chúng thần đại chiến.

Đương nhiên cũng có trường hợp như Diệp Lăng, là cường giả giấu kín không ra, thế nhưng đó chỉ là số ít.

Trong chúng thần đại chiến, ai cũng biết tranh thủ thời cơ kiếm điểm số cao là biện pháp tốt nhất, nếu không, sau này nước đến chân mới nhảy thì sẽ không kịp.

Diệp Lăng nhìn top 10, kinh ngạc phát hiện vài người quen.

Đương nhiên, người quen chưa chắc đã là bằng hữu.

Hạng 3, Dương Thất Lang, 374 điểm.

Dương Thất Lang!

Diệp Lăng sinh ra hứng thú với đệ dệ nhỏ nhất Dương gia, lúc trước hắn chỉ nghe mấy người Đổng Phi vói về y.

Bởi vì bọn họ hay dùng Dương Thất Lang để so sánh, dường như Dương Thất Lang đã trở thành một chuẩn mực.

“Quả nhiên lợi hại, chà chà, hơn 300 điểm thành tích.”

Diệp Lăng cười, hơn 300 điểm, thoạt nhìn thì không bao nhiêu, nhưng phân tích kĩ ra sẽ khiến kẻ khác phải kinh ngạc.

Tổng cộng có gần 5000 cường giả, hơn nữa phân tán lung tung, quan trọng nhất là, kẻ có thể tham gia đại chiến lần này có kẻ nào mà không có chút thủ đoạn?

Nhìn xuống, bất ngờ hạng 6 chính là Mộ Dung Trường Ca của Thất Tài Điện đã khiêu khích Diệp Lăng lúc trước!

Gã chính là Tiên Đế đứng dưới đài diễn võ, chỉ vào Diệp Lăng tuyên bố hắn phải cẩn thận, bây giờ kẻ này đang giữ hạng 6 khá cao.

Diệp Lăng không để ý lắm, nếu thật sự giao chiến, ai sống ai chết vẫn là ẩn số.

Tiếp đó, hạng 7 là Ngô Tài Thần, gia hỏa thoạt nhìn hiền lành phe mình.

“Chà chà, mập mạp không tệ nhỉ.”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, thực lực Ngô Tài Thần khủng bố kinh người, đến Diệp Lăng cũng đoán không ra.

Đặc biệt là thần thông nhất niệm Phật nhất niệm Ma, Diệp Lăng đối diện thì cũng phải né tránh ba phần, hoàn toàn không kém gì Thất Tinh Thiên Thương của huynh đệ Dương gia.

Diệp Lăng đứng dậy vươn người, không xem cường giả trên bảng xếp hạng nữa, dù sao cũng không biết ai, xem cũng chẳng để làm gì.

“Nếu ta dùng hết sức, không biết ta có thể leo đến hạng mấy đây?!”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, hung quang xẹt qua đôi mắt, khiến toàn bộ không gian có chút ngưng trệ.

Đúng lúc này, Dương Lục Lang đi tới, nhưng trong tay y là một tên Tứ Kiếp Tiên Đế hậu kỳ.

Tiên Đế này đã bán tàn phế, rõ ràng là đã bị mấy tên bên ngoài sửa trị một phen, không còn sức chiến đấu nữa.

“Diệp Lăng, hắn nói hắn biết đội ngũ Thái Hư Thiên Cung ở đâu!”

Dương Lục Lang chỉ Tiên Đế trên mặt đất, đôi mắt Diệp Lăng sáng lên, mỉm cười.

“Ta... Ta nói, có thể trả lại đồ cho ta không?”

“Đây là tài sản ta tích góp cả đời, ngay cả vũ khí của ta cũng cướp đi, làm vậy thì ta sống thế nào.”

“Trong chúng thần đại chiến, các ngươi làm vậy chẳng khác gì giết chết ta!”

Tiên Đế kia gào khóc, trong mắt là vẻ tuyệt vọng.

Ở nơi này, nếu không có pháp bảo, không có đan dược, vậy thì chẳng khác gì một kẻ tay không tấc sắt, sớm muộn gì cũng chết trong tay người khác.

Diệp Lăng gật đầu, làm bộ ta hiểu, hắn khoát tay áo.

“Nếu không muốn sống nữa thì giết luôn, ném xác xa một chút, thỏa mãn tâm nguyện của hắn.”

Dứt lời, Diệp Lăng xoay người rời đi, thầm than cái thứ không biết xấu hổ, ngươi cho rằng chúng thần đại chiến là chỗ làm từ thiện à?

Nơi đây là địa ngục, không phải ngươi giết ta thì là ta giết ngươi!

Giả từ bi chính là mầm mống tử vong tự mình chôn xuống, lời này không khoa trương chút nào.

“Không kiếp, nói vậy từ sớm thì có phải lão tử đỡ mất sức rồi không!”

Dương Lục Lang cười dữ tợn, lập tức tiến về phía Tiên Đế ngồi trên đất, tên kia bị dọa chết khiếp, quỳ bò tiến tới, sắc mặt trắng bệch.

“Đừng đừng! Ta nói ta nói.”

“Đội ngũ Thái Hư Thiên Cung hiện tại đang tụ tập trong một thành trì cách nơi này hơn ngàn dặm, tất cả mọi người xưng là Thái Hư thành.”

“Hơn nữa danh tiếng đã truyền xa, tất cả đệ tử Thái Hư Thiên Cung trong chúng thần đại chiến sẽ đến đó tập hợp.”

Cách đây hơn ngàn dặm?

Diệp Lăng gật đầu, đối với hắn thì không tính là xa, muốn đến thì chỉ cần nháy mắt mà thôi.

“Đi đi, nếu ta là ngươi, ta sẽ tìm một góc kín trốn đến lúc kết thúc, không chừng làm vậy còn có thể sống sót.”

“Nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành điểm số trên chúng thần bảng, trở thành vong hồn trong tay người khác.”

Diệp Lăng nói rất chân thành, với thực lực của tên trước mắt này, giờ mất pháp bảo, không có Tiên Thạch, không có gì cả.

Nếu tiếp tục đi lung tung trong chúng thần đại chiến, sớm muộn gì cũng sẽ bị giết, còn không bằng trốn đi.

Tiên Đế kia, thở dài một hơi, trong đôi mắt tràn đầy cô đơn.

Ở bên ngoài, trong tông môn, hắn đi tới nơi nào mà không phải là thiên chi kiêu tử trong mắt vô số người.

Thời gian qua hắn cũng nghĩ vậy, mình là vì sao rực rỡ nhất, rồi sẽ có ngày dương danh khắp Đế Vực, đi tới tam giới, chấn động thiên địa!

Nhưng đến chúng thần đại chiến, hắn gặp phải đả kích quá lớn, khiến cho sự tự tin của hắn không ngừng bị mài mòn.

Thậm chí tới bây giờ còn chẳng có năng lực tự vệ, hắn thực sự không thể nào chấp nhận nổi.

Nguyên nhân của tất cả chỉ có một, chính là nơi đây có quá nhiều thiên chi kiêu tử, thậm chí là yêu nghiệt, quá nhiều.

Diệp Lăng lắc đầu nhìn Tiên Đế kia, vỗ bả vai của hắn.

“Chỉ có người sống sót bò ra từ trong tuyệt cảnh thì mới có thể được xưng là nam nhân.”

“Luôn luôn xuôi gió xuôi nước, không chịu nổi thất bại đả kích, đó chỉ là quả hồng mềm!”

“Ta bảo ngươi ẩn núp sống sót không có nghĩa là ngươi hèn nhát, mà là để sau này ngươi còn cơ hội đông sơn tái khởi.”

“Nhớ kỹ, người có thể chết, thế nhưng không thể mất đi sự kiêu ngạo!”

Diệp Lăng vỗ bả vai hắn, rồi mang theo Dương Lục Lang xoay người rời khỏi sơn động.

Nếu đã biết vị trí đội ngũ Thái Hư Thiên Cung, vậy hắn phải đi rồi, dù sao thực lực cá nhân chỉ có giới hạn.

“Diệp Lăng!”

Khi Diệp Lăng đi tới cửa, đằng sau, Tiên Đế kia gắng gượng đứng dậy, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn hắn.

“Kỳ thực, ngươi không khốn kiếp như bọn họ nói.”

“Cám ơn ngươi.”

Diệp Lăng vui vẻ, lẽ nào người khác đều khen hắn là tên không kiếp à?

Trên sơn đạo, Diệp Lăng vẫy tay với đám thủ hạ mới cướp đường xong, mấy tên này vội vã chạy tới.

“Đi thôi, chúng ta đổi nơi khác rồi tiếp tục.”

“Nơi này đã bị các ngươi cướp quá nhiều rồi, đổi chỗ khác đi!”

Diệp Lăng xua tay, mấy tên này nghe vậy thì kích động gào lên.

Phía sau mấy người, Tiên Đế vừa bị cướp xong tựa như oán phụ, trơ mắt nhìn mấy người Diệp Lăng rời đi.

“Không biết xấu hổ!”

“Không biết lại đi gây họa cho người nào.”

“Xin ông trời đừng... để chúng ta gặp lại nhau nữa!”

Hiện nay, danh tiếng Diệp Lăng đã cực kì tệ hại, là đối tượng bị vô số người thóa mạ.

Tệ đến mức nào?

Một canh giờ sau, đám người Diệp Lăng đi tới ngoài Thái Hư thành, nhìn thành trì cao ngất, hắn nở nụ cười.

Cuối cùng cũng tìm được tổ chức!

Mệt thật!

Bình Luận (0)
Comment