Khác với đại quân trăm người đào tẩu, y lẻ loi một mình, chậm rãi bước tới.
“Người này khí thế phi phàm!”
“Xem ra là cao thủ, nhưng tu vi chỉ là Tứ Kiếp hậu kỳ, hơi khiêm tốn, có lẽ là loại yêu nghiệt có thể vượt cấp chiến đấu.”
“Kẻ có thể tham gia chúng thần đại chiến, có ai không thể vượt cấp chiến đấu chứ?”
“Mặc kệ nó, một người đến đây thì chính là muốn chết, năm người chúng ta liên thủ, dù là Dương Thất Lang thì cũng phải ngoan ngoãn chịu thua!”
Mấy người gật đầu, chỉ có Diệp Lăng cẩn thận quan sát thân ảnh kia, thân ảnh kia thật quen thuộc.
Đột nhiên, hắn vui vẻ chép miệng, biểu tình rất phong phú.
“Diệp Lăng, ngươi biết hắn à?”
Dương Tứ Lang thấy Diệp Lăng như vậy thì vội hỏi, Diệp Lăng gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Xem như quen biết đi, hắn chính vị khách đầu tiên của ta.”
“Nếu không có hắn, sự nghiệp của chúng ta sao có thể thuận lợi như vậy, có khi ta đã bỏ nghề không làm nữa rồi.”
Diệp Lăng cười nói, kẻ cầm đao đi đến chính là vị khách đầu tiên của Diệp Lăng, Vương Bá Thiên – cường giả Tứ Kiếp trung kỳ!
Nhưng người này đột phá đến hậu kỳ trong thời gian ngắn như vậy bằng cách nào.
“Diệp Lăng!”
Vương Bá Thiên chậm rãi đi tới, khi còn cách Diệp Lăng 100 mét, y nhìn mấy người xung quanh, cười lạnh một tiếng.
“Ra là huynh đệ Dương gia và Đổng Phi Tiên Đế.”
Thấy mấy người Dương Tứ Lang, Vương Bá Thiên lắc đầu, rõ ràng là y quen biết mấy người này.
Dương Tứ Lang và Đổng Phi liếc y một cái, không nói gì, bọn họ quay qua nhìn Diệp Lăng, cướp không, hay làm thịt luôn?
“Từ sau khi bị ngươi cướp, ta tức giận phấn đấu, liều mạng lịch lãm.”
“Cuối cùng ông trời không phụ người có lòng, ta tìm được một di tích, lấy được chuôi bảo đao này, tu vi còn đột phá, chiến lực tăng mạnh!”
Vương Bá Thiên chậm rãi nói, vuốt ve đơn đao trong tay, y ngẩng đầu nhìn đám người Diệp Lăng, ánh mắt đạm mạc.
Diệp Lăng gật đầu, hắn là người tinh mắt, đương nhiên đã nhìn ra đao của Vương Bá Thiên không phải loại tầm thường.
“Bị ngươi cướp một lần, cả đời ta khó quên!”
Dứt lời, Vương Bá Thiên cầm đao, mũi đao hướng xuống, chậm rãi đi về phía mọi người.
Mấy người lộ vẻ đề phòng, tay nắm chặt vũ khí, khó hiểu nhìn Vương Bá Thiên.
Chẳng lẽ người này tự tin có thể đánh bại tất cả bọn họ ư?
Không bình thường chút nào, dù là Dương Thất Lang thì cũng chỉ có thể quỳ xuống xin tha, y thì tính là cái gì?
“Trên đường, ta nghe nói đại quân trăm người đến đây thảo phạt Diệp Lăng ngươi, lòng ta nóng như lửa đốt!”
“Đến bây giờ, chỉ còn lại mình ta, cho nên ta muốn hỏi ngươi.”
Nói đến đây, Vương Bá Thiên đã tới gần Diệp Lăng, bộ dáng như thể một lời không hợp thì sẽ ra tay.
Mấy người Dương Tứ Lang bao vây Vương Bá Thiên, vẻ mặt bất thiện, chuẩn bị động thủ.
“Hỏi đi.”
Diệp Lăng nhún vai, không sợ hãi chút nào.
Vương Bá Thiên gật đầu, lại mấy cường giả xung quanh, y cười lạnh một tiếng, không hoảng hốt, cũng không khiếp đảm.
“Ta hỏi ngươi, nếu ta không đầu hàng, có phải ta chắc chắn sẽ bị giết hay không?”
Mọi người kinh ngạc, sao tên này sắp chết mà còn nói mấy lời kì quái nữa.
“Thì sao?”
“Ta cảm thấy tổ chức các ngươi cần một người như ta, tối thiểu, ta hiểu được những kẻ ba phải sẽ không có kết cục tốt.”
“Đáng lẽ ta không nên nghe tin đám đại quân hèn nhát kia đến đây thì đi theo.”
Sắc mặt Vương Bá Thiên lập tức xụ xuống, bi phẫn gần chết!
Đám hèn nhát kia thật sự cho rằng bọn họ có thể giết Diệp Lăng, khiến y hấp ta hấp tấp chạy tới, định lấy lại những gì đã bị Diệp Lăng cướp mất.
Kết quả đến nơi lại chẳng có bóng dáng tên nào, chỉ còn lại hai thi thể trên đất.
Trừ Diệp Lăng còn ở đây ra thì chỉ có 5 tên cường giả nhìn chằm chằm vào y, thế này thì cơ hội chạy trốn cũng không có.
Trong đầu Vương Bá Thiên đã nghĩ đến cái chết, y dám khẳng định, nếu y không đầu hàng, Diệp Lăng chắc chắn sẽ không buông tha cho y.
“Chà chà, chúc mừng ngươi đáp đúng.”
Diệp Lăng nhếch miệng, nhìn Vương Bá Thiên vẻ mặt lúng túng ở đối diện, sau đó nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của y.
“Ta làm thủ hạ của ngươi, ta sẽ tận tâm phục vụ ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Vương Bá Thiên chậm rãi nói, tay nhấc đơn đao, dường như đang thể hiện giá trị vũ lực của y.
“Ta cảm thấy không tồi.”
Diệp Lăng gật đầu, lập tức xoay người rời khỏi, Vương Bá Thiên bị 5 cường giả bao quanh, đi theo sau mông Diệp Lăng, về tới sơn động.
Hai thi thể trên mặt đất đương nhiên là đã bị lột sạch không chưa lại chút gì.
Sau đó Vương Bá Thiên quang vinh trở thành một đại tướng dưới quyền Diệp Lăng, bắt đầu liều mạng vì sự nghiệp cướp đường đầy quang vinh và vĩ đại.
Thời gian nửa tháng chậm rãi trôi qua, trong sơn động, Diệp Lăng nằm trên tảng đá, cực kì nhàn nhã.
Nửa tháng qua, đội ngũ bọn họ tạo nên công trạng rực rỡ.
Sau biến cố nửa tháng trước, đám người Dương Tứ Lang càng thêm hung hăng ngang ngược.
Cộng thêm những người khác không rõ chuyện gì đã xảy ra, vậy nên uy danh đám người Diệp Lăng càng truyền xa, hiện tại tất cả mọi người đều biết trên sơn đạo này có một đám giặc cướp làm xằng làm bậy.
Hơn nữa, đội ngũ này bao gồm các tuyển thủ nổi bật của các đại thế lực, không ai có thể đánh bại!
Bọn họ kiếm chắc cũng rất khả quan, trong nửa tháng đã cướ được hơn năm triệu cực phẩm Tiên Thạch!
Con số này rất kinh khủng, không biết là cướp được của bao nhiêu Tiên Đế giàu có.
Tiên Khí cực phẩm, đan dược, thiên tài địa bảo chồng chất như núi.
Đám người Dương Tứ Lang và cả Vương Bá Thiên càng ngày càng mạnh mẽ, đều nhận được tiền hoa hồng phong phú.
Đặc biệt là Vương Bá Thiên, ngày ngày la hét đáng lẽ y nên gia nhập tổ chức từ lâu, nếu bỏ lỡ chắc y phải nuối tiếc cả đời.
Hiện nay mỗi người bọn họ đều thành tiểu tài chủ, hầu bao căng tròn.
“Nên xem chúng thần bảng thôi.”
Diệp Lăng buồn chán, rồi hắn nhớ đến Ngọc Bài.
Xoạt!
Trong hư không, một bảng danh sách cuộn dài chậm rãi hiện ra.
Nó tỏa ra hào quang tử kim sắc.
Trên bảng danh sách, từng cái tên và điểm số đều ghi rõ.
“Ta mà lại xếp hạng hơn ba ngàn.”
Diệp Lăng lắc đầu, lúc này, hắn mới kiếm được hơn 10 điểm mà thôi.
Thời gian qua hắn chỉ giết vài tên, hơi ít.
Diệp Lăng tiếp tục nhìn bảng danh sách, khi thấy mười vị trí đầu, hắn lập tức ngồi dậy.
Mười vị trí đầu bảng danh sách này có không ít người hắn quen!