Thiên Ma ngoại vực đã chết, anh linh Cửu Thiên Thái Thanh Cung thượng cổ lập tức tiêu tán.
Bọn họ vốn không nên xuất hiện trên thế giới này, nhưng trời đất xui khiến xuất hiện lần nữa, có lẽ biến mất vĩnh viễn trong dòng lịch sử mới là số mệnh của bọn họ.
Diệp Lăng gắng gượng đứng dậy, không quan tâm đến lực lượng trong cơ thể, hắn lộ vẻ bi thương.
Không hề giả dối, bởi vì hắn thật sự cảm thấy lòng mình chua xót.
Cường giả Cửu Thiên Thái Thanh Cung đã tiêu tán, lần này là thật sự tiêu tán, sau này sẽ không thể nào tồn tại hay xuất hiện trong Chưởng Trung Tiên Quốc của hắn nữa.
Lúc trước, Diệp Lăng phong ấn tất cả anh linh là muốn những cường giả này có thể dùng một phương thức khác tái hiện trên đời.
Nhưng hiện tại bọn họ hoàn toàn biến mất, trong dòng thời gian cũng hoàn toàn không có chứng cứ hay vết tích chứng minh bọn họ từng tồn tại.
“Tiền bối, lên đường bình an!”
Diệp Lăng quỳ xuống, thanh âm trầm thấp, khuôn mặt bi thương, đôi mắt đỏ bừng.
Diệp Lăng hắn chỉ lạy trời lạy đất lạy song thân phụ mẫu, đây là lần đầu tiên hắn quỳ xuống vì anh linh thượng cổ, những anh hùng đã dùng sinh mệnh bảo vệ mảnh đất này!
“Tiền bối, lên đường bình an!”
Tất cả các cường giả, kể cả Mộ Dung Trường Ca, Hùng Sư, Dương Thất Lang, tất cả đều quỳ xuống.
Cung chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung và những anh linh vô danh kia đáng được bọn họ tôn kính!
Xoạt!
Thời khắc mọi người quỳ xuống, từng đạo quang mang lặng yên xuất hiện trong hư không, bao phủ toàn bộ thiên địa.
Sau khi quang mang biến mất, các Tiên Đế đứng lên, bọn họ hít sâu một hơi, nhìn di tích chiến trường thượng cổ.
Lần này, có thể bọn họ không thu được chí bảo trong di tích chiến trường, thậm chí còn có không ít người trọng thương, thậm chí tử vong.
Nhưng bọn họ được chứng kiến phong độ tuyệt thế của những anh linh kia, thấy được nhiệt huyết sục sôi và hùng tâm của bọn họ!
Ầm!
Trong lúc mọi người còn đang đờ đẫn, đột nhiên di tích chiến trường thượng cổ rung chấn.
Lực độ rất lớn, hầu như tất cả Tiên Đế đều không thể đứng vững, kể cả đám người Diệp Lăng.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ vẫn còn Thiên Ma ngoại vực?”
“Không thể, Thiên Ma ngoại vực đã bị tiêu diệt hoàn toàn!”
“Vậy chuyện gì đang xảy ra? Chấn động càng lúc càng lớn!”
Đám Tiên Đế có chút sợ hãi bay lên không, không dám đứng trên mặt đất, rất sợ lại xảy ra biến cố.
Diệp Lăng và Ngô Tài Thần cùng bay lên, lở lửng giữa hư không, ngưng trọng nhìn mặt đất đang không ngừng đung đưa.
“Mau nhìn kìa!”
Đột nhiên, một gã Tiên Đế sợ hãi rống lên, mọi người vội vã nhìn sang, rồi tất cả đều chấn động.
Trên mặt đất đang rung chấn đột nhiên xuất hiện một tường vây bao quanh tứ phương!
Tường vây chậm rãi chui lên từ mặt đất, mọi người trợn to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Trong tường vây còn có những bộ hài cốt lóe ra bạch quang lành lạnh!
Có thể nhìn thấy hài cốt ở khắp mọi nơi, hoặc là nằm trong góc, hoặc là trên mặt đất.
“Chuyện này... chẳng lẽ đây mới thật sự là di tích chiến trường?”
Diệp Lăng cảm thấy chấn động, lẩm bẩm không tự chủ, Ngô Tài Thần bên cạnh gật đầu.
Ầm!
Trong lúc tất cả Tiên Đế đều bị chấn động, một cung điện to lớn chui từ dưới đất lên!
Cung điện to lớn đứng sừng sững ở trung ương, trạm trỗ long phượng, kim ngói lưu ly, đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng nó vẫn tản ra quang mang rực rỡ.
Nhưng cung điện ấy bị nhiễm vết máu, tuy không rõ ràng, nhưng vẫn tản ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Đó là cái gì?!”
Đột nhiên, một quang đoàn nhu hòa chậm rãi từ dưới nền đất bay lên giữa không trung, tản ra khí tức khiến kẻ khác phải kinh hãi.
“Thần khí!”
“Đó là Thần khí!”
Rầm rầm!
Giờ khắc này, tất cả Tiên Đế như phát điên, điên cuồng vọt về phía Thần khí kia, đôi mắt hiện vẻ cuồng nhiệt không gì sánh được.
Đây chính là Thần khí, dù là Cửu Kiếp Tiên Đế thì cũng chưa chắc có được, huống chi là những người này?
Một kiện Thần khí xuất hiện ở tam giới có thể gây nên bão lớn, không biết bao nhiêu Tiên Đế phải chết mới có thể tìm ra chủ nhân.
Hiện nay, Thần khí chui từ dưới đất lên, khiến sát khí ẩn giấu trong lòng các Tiên Đế hoàn toàn bùng lên.
“Diệp Lăng, tự lo cho chính mình!”
Viu!
Ngô Tài Thần cũng vọt tới, ngay sau đó, tranh đấu lập tức bạo phát!
Dù Diệp Lăng có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn không tranh cướp, hắn thấy đây chỉ là một kiện Thần khí đã hỏng.
Dù sao Thần khí đã trải qua trận chiến có một không hai năm xưa, còn bị phong tồn vô số năm, linh tính nên ma diệt từ lâu.
Mặc dù giá trị không nhỏ, nhưng đối với Diệp Lăng mà nói, hắn đã sở hữu hai Thần khí, không cần thêm nữa.
“Cút ngay, Thần khí này là của ta!”
“Ai dám cướp, giết không tha!”
Ùng ùng!
Từng đạo thần thông hung hãn bạo phát trong hư không, từng bóng người rơi xuống đất, miệng phun máu tươi, rồi lại điên cuồng phóng lên, tiếp tục tranh đoạt.
Vù vù!
Giờ khắc này, vô số chùm sáng bay vào hư không, tản ra khí tức cổ xưa mênh mang, thậm chí khi chúng xuất hiện, hư không bị chấn nát.
“Quá mạnh!”
Diệp Lăng lạnh lùng cảm thán, thân thể chấn động, Lôi Vực xuất hiện, Diệt Tiên Kiếm trong tay hắn lặng yên lóe ra quang mang sắc bén.
Viu!
Diệp Lăng hóa thành một đạo lưu quang phi về phía chùm sáng tỏa ra đan hương kia.
“Đây tuyệt đối là Thần Đan Thánh Phẩm trở lên!”
Diệp Lăng trở nên cuồng nhiệt, đan dược này tuyệt đối không phải vật phàm, hoặc có thể là vật phẩm độc nhất chưa bao giờ xuất hiện trước đây.
“Tứ Kiếp sơ kỳ nho nhỏ mà dám tranh đoạt ư?”
“Cút ngay cho ta!”
Ầm!
Khi Diệp Lăng vọt tới quang đoàn kia, một đạo đao quang sắc bén hung hăng lao về phía hắn.
Diệp Lăng nhíu mày, thân thể nghiêng đi, ánh đao bạo tạc tại vị trí của hắn trước đó.
Xèo xèo xèo!
Ánh đao tạo thành cuồng phong không ngừng càn quét bốn phía.
Tiên Đế xuất thủ đánh lén Diệp Lăng cũng lao về phía quang đoàn, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
Viu!
Khi bàn tay gã sắp chạm đến quang đoàn, một đạo kiếm quang được lôi đình bao vây hung hăng đánh tới.
“Đáng chết!”
Tiên Đế kia cắn răng, không thể không buông tha, thân thể nghiêng đi tránh thoát công kích của Diệp Lăng.