Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1299 - Chương 1300: Đoạt Bảo

Chương 1300: Đoạt bảo

.

.

--------------------------

Đầu tiên là dùng Nhất Khí Hóa Tam Thanh khiến Khải Thiên Tiên Đế chấn động, tinh thần căng thẳng.

Sau đó dùng Bát Cực Khốn Thần Châu nhốt gã lại, để hai bản thể xuất thủ.

Còn một bản thể khác thì thuận thế đến giữa không trung bắt lấy đan dược, một loạt hành động này khiến Khải Thiên Tiên Đế tức phát ngất.

A phi.

Mưu kế cái píp, Bát Cực Khốn Thần Châu và Nhất Khí Hóa Tam Thanh - hai thủ đoạn này cộng lại thì căn bản không cần mưu kế, có thể trực tiếp trấn áp Khải Thiên Tiên Đế.

“Bẫy ngươi ư?”

“Chà chà, ngươi quá xem trọng chính mình rồi, ngươi cảm thấy có cần không?”

Diệp Lăng cười lạnh, hắn lắc đầu, trong con ngươi lóe ra hào quang kinh tâm động phách.

Rầm rầm.

Hai bản thể rút về, Khải Thiên Tiên Đế thở hổn hển kịch liệt, cảm giác Tiên Lực trong cơ thể mình càng thêm suy nhược.

“Ngươi đã cướp đi bảo bối, vậy thả ta ra, ta và ngươi nước giếng không phạm nước sông.”

Khải Thiên Tiên Đế vội nói, tình thế hiện tại cực kỳ bất lợi, hạt châu này vây nhốt gã, cắn nuốt Tiên Lực của gã.

Đối diện, ba Diệp Lăng sừng sững đứng đó, Khải Thiên Tiên Đế căn bản không thể phản kháng, gã đang ở trong tuyệt cảnh.

“Thả ngươi ư?”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ buông tha một kẻ tuyên bố muốn ta phải hối hận ư?”

Diệp Lăng lắc đầu, trong nháy mắt, hai bản thể lại lao đi!

Ầm!

Lực lượng mạnh mẽ ẩn chưa trong nắm đấm của hai Diệp Lăng, tỏa ra tử kim quang, đó là lực lượng đáng sợ của Thần Mạch!

“Nếu vậy thì lưỡng bại câu thương đi!”

Khải Thiên Tiên Đế rống to, gã cầm đơn đao xuất chiêu, ánh đao đánh lên màn sáng của Bát Cực Khốn Thần Châu, để lại một khe nứt gai mắt.

“Mở ra cho ta!”

Ùng ùng!

Khải Thiên Tiên Đế rống giận, Tiên Lực hoàn toàn bạo phát như cuồng phong càn quét, khiến màn sáng lay động.

Xoạt!

Ánh đao ngưng tụ lao đi.

Ầm một tiếng, màn sáng lay động kịch liệt, ngay sau đó, màn sáng tràn ngập khe nứt.

Lúc này, hai Diệp Lăng đã hung hãn đánh tới, nắm đấm nhìn tưởng như đơn giản nhưng lại ẩn chưa lực lượng đáng sợ.

“Chết đi cho ta!”

Ầm!

Nắm tay đánh ra, Khải Thiên Tiên Đế nổi giận gầm lên, đơn đao điên cuồng bổ xuống.

Ầm!

Màn sáng hoàn toàn bể nát, hóa thành vô số điểm sáng bay tứ tán, Bát Cực Khốn Thần Châu trở về Tu Tử Giới của Diệp Lăng.

Khải Thiên Tiên Đế lập tức vung đao đánh lên nắm đấm của một Diệp Lăng đã tới sát bên người, lực lượng như muốn nổ tung.

Một bản thể Diệp Lăng ngã bay, một bản thể khác vẫn hung hãn ra đòn, nắm đấm hung hăng đánh lên lồng ngực Khải Thiên Tiên Đế.

Bùm bùm!

Thân thể Khải Thiên Tiên Đế chấn động, cột máu phun ra từ lồng ngực, máu tươi văng khắp không trung, cực kì máu tanh.

“Cút!”

Khải Thiên Tiên Đế phun ra một ngụm máu tươi, dường như đao trong tay gã nặng đến vạn cân, hai cánh tay gồng sức nhấc lên, sắc mặt đỏ đậm.

Xì xì xì!

Ánh đao không ngừng tràn ngập, bản thể Diệp Lăng điểm mũi chân một cái, lập tức biến mất vô ảnh vô tung.

Ầm!

Đơn đao hung hăng đánh ra, ánh đao như muốn xé rách hư không, cường thế lao đi.

Nhưng ánh đao này vừa xuất hiện, một đạo quang mang chói lóa đột nhiên che lấp đôi mắt Khải Thiên Tiên Đế, nỗi sợ hãi lập tức tràn ngập trong lòng.

“Không được!”

Khải Thiên Tiên Đế sợ hãi rống to, nhưng đã chậm, chỉ thấy Diệp Lăng cầm kiếm tràn đầy sát khí lạnh như băng chém tới.

“Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên.”

Viu!

Kiếm quang lao đi, kiếm quang vô song nhanh như chớp xuyên thấu lồng ngực Khải Thiên Tiên Đế.

Phụt!

Diệt Tiên Kiếm xuyên qua, mũi kiếm đâm thủng ra sau lưng, máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đất.

Máu tươi rơi xuống vỡ tan, bị đại địa khô nứt hấp thu, chỉ còn lại một điểm màu đỏ hồng.

“Không!”

Khải Thiên Tiên Đế cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình bị trường kiếm xoắn thành thịt nát.

Lúc này gã cảm thấy choáng váng, hai bên trái phải có hai nắm tay hung hăng vung đến, đập trúng đầu gã.

Ầm!

Ba Diệp Lăng ra tay toàn lực, sau đó ba Diệp Lăng hợp lại làm một!

Khải Thiên Tiên Đế run lên, đầu không còn nguyên vẹn, máu thịt be bét, gã vẫn cầm đơn đao, chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

Bịch!

Cát vàng bắn lên, Khải Thiên Tiên Đế không đứng lên nổi nữa, sinh mệnh đang dần trôi đi.

Trong mắt Diệp Lăng không có chút thương hại nào, trong chúng thần đại chiến, không phải ngươi chết thì chính là ta chết.

Kẻ nào từ bi, kẻ đó sẽ rơi vào kết cục bi thảm!

Diệp Lăng chỉ một điểm, Tiên khí và Tu Tử Giới của Khải Thiên Tiên Đế bị hắn lấy đi.

Viu!

Khi Diệp Lăng vừa lấy đồ đi, một thân ảnh đột nhiên bay về phía hắn.

“Ai?!”

Diệp Lăng vội vã quát, nhưng ngay sau đó hắn trực tiếp xông qua, đón lấy thân thể hơi mập.

“Tài Thần, ngươi làm sao vậy?!”

Người bay đến là Ngô Tài Thần, miệng y phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Cường giả Di Vong Cung, Tiểu Thiên Hoàng hạng 2 chúng thần bảng!”

Ngô Tài Thần gian nan nói, đôi mắt Diệp Lăng lạnh đi, khẩu khí lớn thật, vậy mà dám xưng Tiểu Thiên Hoàng?

Ầm ầm!

Lúc này, trong chiến trường tranh đoạt Thần khí, vô số thân ảnh ngã bay ra, bọn họ đều bị trọng thương.

Quanh quang đoàn chỉ còn lác đác mấy người.

Dương Thất Lang, Hùng Sư, Mộ Dung Trường Ca, còn có bốn kẻ Diệp Lăng không biết.

Bảy cường giả còn lại đều toàn thân đẫm máu, thần sắc nghiêm nghị.

Từng đạo khí tức phát ra từ bảy người, khiến Tiên Khí trong không gian hoàn toàn bạo loạn.

“Đi cướp thứ khác trước, lát nữa ta sẽ giúp ngươi xả giận!”

Diệp Lăng cười nhạt, Ngô Tài Thần gật đầu, trong mắt tràn đầy không cam.

Y rất mạnh, đây là sự thật.

Nhưng y cũng không cản nổi những người khác liên thủ, thân là cái đinh trong mắt những người kia, Ngô Tài Thần là kẻ bị knock out đầu tiên!

Trong hư không, mấy chục vầng sáng nổi lơ lửng, Diệp Lăng cùng Ngô Tài Thần nhanh chóng gia nhập tranh đoạt.

Ngoại trừ Thần khí, những quang đoàn khác cũng bị tranh đoạt rất kịch liệt.

Không ít người hiểu rõ thực lực bản thân nên trực tiếp buông tha việc tranh đoạt Thần khí, bọn họ thà cướp được vài món bảo bối khác còn hơn.

Mà hành động quét sạch kẻ khác của bảy cường giả tranh cướp Thần khí càng khiến chiến trường trở nên kịch liệt hơn!!

Bình Luận (0)
Comment