Tiên Đế bị quất hộc máu, sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
Thế giới toàn trúc này quá quỷ dị, còn ẩn chứa lực lượng kinh khủng vô biên.
Tránh được một đòn nhưng có thể tránh thoát trăm cây cùng đánh không? Nhất định là không thể!
Dùng từ phô thiên cái địa để hình dung cũng không khoa trương chút nào, trong thế giới này dường như chỉ còn lại Thúy Trúc.
“Đáng chết, chúng ta phải mau nhanh phá hỏng thần thông này, nhanh lên!”
Một vị Tiên Đế cắn răng, gã cũng đã nhìn ra tình cảnh nghiêm trọng hiện tại, nếu hai người càng để lâu, khả năng thua lại càng lớn.
Viu!
Một Tiên Đế cầm trường kiếm rống giận chém một nhát, kiếm quang xé rách hư không, đánh lên các cây trúc xung quanh.
Ầm ầm!
Một mảnh Thúy Trúc ngã gục, bị kiếm quang đáng sợ nhẹ nhàng chém gãy.
“Không chịu nổi một kích!”
Tiên Đế vừa ra tay nhe răng cười, nhưng ngay sau đó gã chứng kiếm một cảnh tượng khiến gã hoàn toàn chấn động.
Đám cây trúc đã đổ xuống hiện giờ nhanh chóng lớn lên bằng tốc độc mắt thường cũng có thể thấy được, hơn nữa còn cao hơn trước đó.
“Đáng chết, thế này thì phải đánh thế nào!”
“Cây trúc kia rốt cuộc là cái quỷ gì, sẽ không phải là Thần khí đấy chứ?”
Hai người có chút tuyệt vọng, giờ phải đánh thế nào, tốc độc phá còn không nhanh bằng tốc độ hồi phục phát triển của nó, vậy thì đánh cái píp.
Bên ngoài, Diệp Lăng mỉm cười nhìn Thúy Trúc đầy đất, điểm đáng sợ của nhất niệm giang sơn chính là ở chỗ này.
Nhất niệm giang sơn xem như một huyễn cảnh, cũng là một không gian chân thực!
Rất khó phá hỏng, những không phải là không có biện pháp.
Phải hủy diệt nó bằng tốc độ nhanh nhất, mãnh liệt nhất, tốc độ phá hủy phỉa nhanh hơn tốc độ nó phát triển, vậy tự nhiên sẽ phá được.
Nhưng đa số cường giả sẽ chui vào ngõ cụt không tìm được lỗi thoát, giống như hai Tiên Đế này vậy.
Nhìn thấy Thúy Trúc lại mọc ra, bọn họ liền tuyệt vọng, không còn tâm trí tìm cách ra ngoài.
Viu!
Diệp Lăng chỉ một điểm, vô số Thúy Trúc cắm khắp mặt đất hóa thành một cây gậy trúc xanh biếc trở về trong tay hắn.
“Uy lực kinh người, khuyết điểm duy nhất chính là quá tốn Tiên Khí.”
Diệp Lăng bĩu môi, uy lực chỉ có vậy mà đã hút phân nửa Tiên Lực trong Tiên Anh.
Nếu không phải Diệp Lăng có Cửu Đại Tiên Anh, có lẽ hắn đã chẳng dám dùng, thứ này quá xa xỉ.
Nhưng biết đâu thứ này lại là cơ duyên dành riêng cho Diệp Lăng.
Hai Tiên Đế vốn đang lạc lối trong nhất niệm giang sơn đột nhiên trở về thế giới nguyên bản.
“Thế nào, còn muốn thử nữa không?”
Diệp Lăng mỉm cười, hai Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong cắn răng, lập tức xoay người vọt đến những chiến trường khác.
Cường giả bị Bát Cực Khốn Thần Châu nhốt lại cũng phá được màn sáng thoát ra ngoài.
Thấy khả năng bưu hãn của Diệp Lăng, cả người gã run lên, xấu hổ cười rồi xoay người đến nơi khác.
Đánh... cái rắm a.
Đánh thế nào bây giờ? Liều mạng à?
Nơi khác, Ngô Tài Thần cả người đẫm máu, trong tay là một đồng tiền khổng lồ lơ lửng, thần uy phát tán tứ phương!
Đám Tiên Đế bị Ngô Tài Thần đánh lui, quang đoàn trong hư không đương nhiên bị Ngô Tài Thần thuận thế mang đi.
“Diệp Lăng, thế nào?!”
Ngô Tài Thần đi tới bên cạnh Diệp Lăng, giơ một cây cờ trong tay.
Lá cờ phát sáng bảy màu, quang mang phân biệt rõ ràng chậm rãi lưu chuyển, tản ra khí tức đáng sợ.
Diệp Lăng mỉm cười, sau đó nhìn những quang đoàn còn dư lại không nhiều, không còn ý định tranh đoạt nữa.
Quá nhiều người, dù Diệp Lăng đã đột phá nhưng hắn không hoàn toàn chắc chắn mình có thể toàn thắng trong chiến trường này.
Vì vậy...
“Đi thôi, đi gặp Tiểu Thiên Hoàng!”
Diệp Lăng mỉm cười, đôi mắt Ngô Tài Thần lóe ra chiến ý cuồng nhiệt.
“Đi!”
Viu!
Hai người đều hóa thành lưu quang, lao thẳng đến chiến trường Thần khí.
Chiến trường bảy người nay chỉ còn ba người vẫn đang tranh đoạt.
Dương Thất Lang, Hùng Sư, Tiểu Thiên Hoàng!
Ba người này đều là tồn tại đứng đầu chúng thần bảng, thực lực mạnh mẽ quét ngang chư hùng, được xưng là ba đại cường giả đường thời.
Rầm rầm!
Ba cường giả giao chiến, Thần khí lơ lửng trong hư không tản ra khí tức khiến người ta rung động.
“Ta từ bỏ Thần khí, ta muốn lấy mạng Tiểu Thiên Hoàng!”
Khi tới nơi, Ngô Tài Thần lạnh lùng nói với Diệp Lăng, Diệp Lăng sững sờ, không ngờ Ngô Tài Thần lại bỏ qua Thần khí.
Nhưng như vậy là tốt nhất!
Diệp Lăng gật đầu, hai người trực tiếp tấn công Tiểu Thiên Hoàng.
Viu!
Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm điên cuồng chém, kiếm quang ngưng tụ trong hư không rồi hung hăng lao đi.
Ầm ầm!
Kiếm quang giáng xuống như mưa.
Tiểu Thiên Hoàng đang kịch chiến giật mình, lập tức lùi lại, trường thương vũ động phản kích.
Kiếm quang bị Tiểu Thiên Hoàng đánh nát, tiêu tán trong trời đất.
Rầm rầm!
Mấy bóng người lui lại, nhưng vẫn vây quanh Thần khí.
“Diệp Lăng!”
Hùng Sư và Dương Thất Lang đều sững sờ, kinh ngạc nhìn Diệp Lăng tiến đến.
Hắn chỉ là Tứ Kiếp sơ kỳ, không có tư cách tham dự trận chiến tranh đoạt Thần khí này.
Dù hiện tại Diệp Lăng đã đột phá đến Tứ Kiếp trung kỳ nhưng chênh lệch giữa bọn họ vẫn quá lớn.
“Các ngươi tranh đoạt với nhau đi, ta giúp Tài Thần báo thù.”
“Thuận tiện giải quyết một đối thủ cho các ngươi.”
Diệp Lăng mỉm cười với Hùng Sư và Dương Thất Lang, hai người lập tức ngây người.
Diệp Lăng vừa nói cái gì?
Giải quyết một đối thủ?
Hắn đang nói đến Tiểu Thiên Hoàng ư?
“Tiểu Thiên Hoàng!”
“Lão tử từ bỏ Thần khí, nhưng ta sẽ lấy mạng ngươi!”
Ngô Tài Thần cười dữ tợn, ngay sau đó khuôn mặt y biến đổi, từ vẻ hiền hòa trở nên dữ tợn như ác quỷ.
Tiểu Thiên Hoàng mặc hắc bào liếc nhìn Diệp Lăng và Ngô Tài Thần, cười khinh miệt.
“Chỉ bằng hai ngươi mà muốn lấy mạng ta ư?”
Viu!
Trường thương đâm ra, một đóa thương hoa đột nhiên hiện lên.
Vù vù!
Thương hoa lập tức lao về phía Diệp Lăng, tản ra sát khí lạnh như băng.
“Tứ Kiếp trung kỳ mà cũng dám tới chiến.”
“Ngươi chán sống rồi!”
Tiểu Thiên Hoàng vừa dứt lời, kiếm trong tay Diệp Lăng đã vung lên.
Viu!
Kiếm quang trực tiếp xé rách hư không, hung hăng đánh trúng thương hoa tản ra hào quang yêu dã kia.
Ùng ùng!
Thương hoa tan biến, Diệp Lăng lạnh lùng cười.
“Tiểu Thiên Hoàng, ngươi nghĩ mình là ai?”
“Chúng ta muốn giết ngươi dễ dàng chẳng khác gì giết một con gà bệnh!”
Ầm!
Khí tức mênh mông lặng yên bạo phát trong thân thể Diệp Lăng!!