Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1302 - Chương 1303: Chiến Mộ Dung Trường Ca

Chương 1303: Chiến Mộ Dung Trường Ca

Tám Tiên Anh còn lại trong cơ thể Diệp Lăng hoàn toàn bạo phát, lực lượng tựa như dòng lũ chảy điên cuồng tràn ngập toàn thân.

Đôi mắt hắn tản ra lôi đình vô tận, Lôi Vực phủ phục dưới chân, khí tức trầm ổn.

Tiểu Thiên Hoàng nhìn Diệp Lăng, lại nhìn Ngô Tài Thần cách đó không xa, gã hít sâu một hơi, thần sắc có chút ngưng trọng.

Gã biết thực lực Ngô Tài Thần ra sao, y gần sánh bằng gã, nếu liều mạng thì còn không biết ai sống ai chết.

Bây giờ lại thêm Diệp Lăng cảnh giới không cao nhưng thực lực cường hãn, gã đã ngửi thấy cảm giác nguy cơ.

“Còn đứng ngây đó làm gì.”

“Hai ngươi tranh đấu với nhau đi, chúng ta không liên quan, ta cũng không xen vào, ai bảo hai ngươi đều là ân nhân của ta.”

Diệp Lăng cười nói với Dương Thất Lang và Hùng Sư.

Hai người sững sờ, sau đó gật đầu, rồi bốn mắt nhìn nhau.

“Nếu vậy, đánh đến cùng đi!”

Ầm!

Hai cường giả hóa thành hai luồng hỏa diễm nóng rực xông vào nhau.

Tiểu Thiên Hoàng thấy vậy thì lo lắng, vừa định lao đi, gã đã bị Ngô Tài Thần cầm đồng tiền khổng lồ hung hãn đập tới.

Đồng tiền như nặng hàng tỉ cân, khi nó vung lên, tiếng gió rít vang lên khiến kẻ khác cảm thấy có chút sợ hãi.

Tiểu Thiên Hoàng định dời đi thì bị từng luồng sáng tựa lồng giam bao phủ.

Bát Cực Khốn Thần Châu!

Bát Cực Khốn Thần Châu bị vỡ nát lại được Diệp Lăng dồn cho lực lượng nửa Tiên Anh, nó lại lại tỏa ra uy năng kinh khủng!

Cót két!

Tiểu Thiên Hoàng như bị kẹt trong vũng bùn, gã cảm thấy lực lượng của mình bị kiếm chế gắt gao.

Hơn nữa, Tiên Lực trong thân thể gã đang bị hóa giải lặng lẽ.

“Đáng chết, đây là thứ quái quỷ gì?!”

Ầm!

Giờ khắc này, đồng tiền khổng lồ lao về phía Tiểu Thiên Hoàng, Tiểu Thiên Hoàng dùng thương ngăn lại, đồng tiền đập trúng thân thương.

Tiểu Thiên Hoàng lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch, cảm giác lục phủ ngũ tạng lộn nhào cuồn cuộn, suýt nữa đứng không vững.

“Khốn kiếp, phá cho ta!”

Tiểu Thiên Hoàng rống giận, trường thương liên tục đâm ra, từng luồng thương quang nóng rực như hỏa diễm, mang theo khí tức tiêu điều đáng sợ đánh lên màn sáng của Bát Cực Khốn Thần Châu.

Răng rắc răng rắc!

Màn sáng xuất hiện khe nứt, nhưng Bát Cực Khốn Thần Châu vẫn chưa bị phá hủy.

“Đáng chết! Đáng chết!”

“Ngươi là ai?! Có gan thì nói cho ta biết!”

Tiểu Thiên Hoàng rống lên với Diệp Lăng, lúc này, Ngô Tài Thần đã cầm đồng tiền tàn nhẫn đập tới.

Bịch!

Tiểu Thiên Hoàng cầm thương gắng gượng chống đỡ, lực lượng đáng sợ khiến đầu gối gã khuỵu xuống, một gối quỳ xuống đất, hai tay cầm trường thương run rẩy.

Lòng bàn tay nứt toác ra, máu tươi chảy ròng ròng cực kì thê thảm.

“Thái Hư Thiên Cung, Diệp Lăng.”

Diệp Lăng huyền phù giữa không trung, cười lạnh một tiếng.

Đột nhiên Diệp Lăng cảm thấy nguy cơ, hắn lập tức lui lại, một ánh đao lao đến phía sau lưng hắn.

Ánh đao bắn xuống mặt đất, khiến mặt đất khô khốc nứt ra một khe nứt hẹp dài.

Diệp Lăng vội vàng xoay người, nhìn xem kẻ nào đánh lén mình, khi thấy rõ là ai, hắn nở nụ cười.

“Chà chà, Mộ Dung Trường Ca, mặt mũi ngươi lớn quá nhỉ!”

“Vậy mà dám đánh lén ư?”

“Thế nào? Gặp lại ca ca nên kích động không chịu nổi à?”

Diệp Lăng cười nói, đối diện, Mộ Dung Trường Ca trừng mắt nhìn Diệp Lăng.

“Nhóc con, hôm nay ngươi sẽ không thể thoát khỏi cái chết!”

Ầm!

Lệ khí phóng ra, Mộ Dung Trường Ca nghiến răng nghiến lợi, gã không thể quên khuất nhục Diệp Lăng mang đến cho gã.

Lúc này, Tiểu Thiên Hoàng đánh nát ràng buộc của Bát Cực Khốn Thần Châu, trốn thoát!

“Tiểu Thiên Hoàng, ngươi giết Ngô Tài Thần, tên khốn kiếp này giao cho ta!”

Mộ Dung Trường Ca cầm đơn đao chỉ thẳng Diệp Lăng.

Ánh mắt Tiểu Thiên Hoàng âm độc nhìn Diệp Lăng, thần quang xẹt qua.

“Ta giết Ngô Tài Thần xong liền tới giết ngươi!”

Viu!

Tiểu Thiên Hoàng cầm trường thương điên cuồng tấn công Ngô Tài Thần.

“Ngươi đã bị thương, ta sợ ngươi chắc?”

Ngô Tài Thần cường thế đáp lại, cầm đồng tiền vàng lóng lánh phản kích Tiểu Thiên Hoàng.

Ầm!

Hai cường giả lao vào nhau, trực tiếp khai chiến.

Một bên khác, Mộ Dung Trường Ca nhìn Diệp Lăng, hàm răng không ngừng nhúc nhích, rõ ràng là đang nghiến răng.

“Đừng nghiến nữa, nát răng bây giờ.”

“Lão tử đã nói rồi, ở trước mặt ta, ngươi vĩnh viễn chỉ là đệ đệ!”

Diệp Lăng cười lạnh, Diệt Tiên Kiếm trong tay không ngừng tỏa ra kiếm quang!

Viu!

Đột nhiên, kiếm quang nhẹ nhàng lao đi, ngưng tụ thành một đạo hàn quang sâm nhiên tập sát Mộ Dung Trường Ca.

“Phá cho ta!”

Mộ Dung Trường Ca gầm lên giận dữ, đơn đao hung hăng bổ xuống.

Ầm ầm!

Ánh đao đánh lên kiếm quang, hai luồng sáng văng tung tóe.

“Hôm nay dù Thiên Đế tới đây thì cũng không thể bảo vệ được ngươi!”

Mộ Dung Trường Ca cười lạnh, gã điểm mũi chân, lập tức lao đến.

Viu!

Gã cầm trường thương hung hăng đâm một cái, thương quang xuyên thủng hư không, quỷ dị xuất hiện trước người Diệp Lăng.

Ầm!

Khi mũi thương sắp chạm đến thân thể Diệp Lăng, ngàn vạn đạo lôi đình dưới chân Diệp Lăng bạo phát.

Xèo xèo xèo!

Lôi đình tràn ngập hoàn toàn bao vây trường thương.

Mộ Dung Trường Ca cảm thấy trường thương đang phải chịu một lực trùng kích cực kì mạnh mẽ.

“Phá cho ta!”

Xoạt!

Mộ Dung Trường Ca rung cổ tay, thân thương chấn động sinh ra lực lượng càn quét bốn phía!

Bùm bùm!

Lôi đình vô biên bị chấn vỡ, tiêu tán trong thiên địa.

“Mộ Dung Trường Ca!”

Diệp Lăng đột nhiên gầm lên, Mộ Dung Trường Ca không tự chủ nhìn sang.

Nhưng gã thấy đôi mắt tỏa ra lôi quang mịt mờ của Diệp Lăng giống như một vòng xoáy.

Ầm!

Ngay sau đó, Mộ Dung Trường Ca cảm thấy đầu mình như bị sét đánh, cơn đau đớn kịch liệt tràn ngập toàn thân.

“Khốn kiếp!”

Mộ Dung Trường Ca cắn răng, tinh thần lực khuếch tán, tiến vào trong não, muốn trấn áp công kích tinh thần bất ngờ này.

Nhưng gã còn chưa kịp phá tan lôi sát, Diệp Lăng đã tới sát bên cạnh gã.

Viu!

Diệt Tiên Kiếm loang lổ huyết quang giơ lên.

“Nhất Kiếm Tây Lai, Thiên Ngoại Phi Tiên.”

“Giết!”

Vù vù!

Trong hư không, Diệt Tiên Kiếm tựa như một vì sao rực rỡ, hào quang sáng ngời!

Bình Luận (0)
Comment