Diệp Lăng cười dữ tợn, đôi mắt nhìn năm cường giả Di Vong Cung tràn đầy sát khí lạnh lẽo.
Hắn đã nổi giận!
Chúng Tiên Đế Thái Hư Thiên Cung thấy Diệp Lăng nổi giận thì cũng tản ra sát ý ngập trời.
Di Vong Cung?
Sợ ngươi chắc!
“Chà chà, Di Vong Cung âm hiểm thật, vậy mà cấu kết với Thất Tài Điện.”
“Bọn họ muốn đá Thái Hư Thiên Cung ra khỏi bốn đại thế lực chứ gì, mưu kế lợi hại đấy.”
Một Tiên Đế Thái Hư Thiên Cung mỉm cười, khinh thường nhìn năm Tiên Đế đối diện.
Rầm rầm!
Các Tiên Đế Di Vong Cung cũng bay lên, nhưng so với Thái Hư Thiên Cung đang tràn đầy chiến ý thì bọn họ lại chỉ mang sắc mặt khó coi.
Diệp Lăng quá mạnh.
Hung hãn đến mức không giống con người.
Một mình giết chết Mộ Dung Trường Ca, trấn áp năm đại cường giả, còn một kiếm đâm chết Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong.
Mẹ nó, đây mà là bình thường sao?
Hai đại thế lực đối kháng, trong lúc nhất thời, không có cường giả hay thế lực nào dám gây ra động tĩnh.
Thái Hư Thiên Cung, Di Vong Cung!
Trừ Tử Khí Đại Nhật Cung và Hạ Tộc, căn bản không có bất kỳ thế lực nào dám động đến hai đại thế lực này.
“Diệp Lăng!”
“Di Vong Cung nhớ kỹ ngươi rồi!”
Tiên Đế đứng đầu Di Vong Cung cắn răng, gã không dám khai chiến, bởi còn rất nhiều mối lo.
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng kim quang xán lạn huy hoàng bạo phát tràn ngập thiên địa.
Mọi người vội vã quay ra nhìn, khi thấy rõ cảnh tượng đang phát sinh, tất cả mọi người, kể cả Diệp Lăng đều choáng váng.
Trong hư không, Ngô Tài Thần cả người máu me đầm đìa, nụ cười dữ tợn nhếch lên trên gương mặt trông như ác quỷ.
Trong tay y là cái đầu chết không nhắm mắt của Tiểu Thiên Hoàng, máu tươi còn đang chảy xuống, nhìn cực kì đáng sợ, thậm chí là rợn cả tóc gáy.
Nhưng điều khiến mọi người chấn động lại là tu vi của Ngô Tài Thần, y đã vượt qua giới hạn Tứ Kiếp Tiên Đế, trực tiếp xông đến cảnh giới Ngũ Kiếp Tiên Đế!
“Chết rồi ư?”
“Tiểu Thiên Hoàng chết rồi sao?”
“Đường đường là cường giả xếp thứ 2 trên chúng thần bảng mà chết rồi sao?”
“Có phải ta đang nhìn thấy ảo giác hay không?!”
“Chúng ta đi thôi, nơi đây không thích hợp với chúng ta!”
Tất cả mọi người kinh hoảng, nhìn Ngô Tài Thần giống như Tử Thần trong hư không, bọn họ không khỏi run lên.
Mẹ nó, tên này không bình thường chút nào, vậy mà y làm thịt được cả Tiểu Thiên Hoàng, hai người bọn họ chênh lệch hẳn 5 hạng!
Nhưng với chênh lệch lớn như vậy, mà Tiểu Thiên Hoàng lại bị Ngô Tài Thần làm thịt.
“Diệp Lăng, cám ơn ngươi!”
Ngô Tài Thần mỉm cười, trên hàm răng trắng sáng nhuốm máu tươi, con ngươi cũng đỏ tươi.
Nếu trước đó Diệp Lăng không dùng Bát Cực Khốn Thần Châu vây khốn Tiểu Thiên Hoàng, cho y cơ hội công kích khiến gã bị thương, vậy có lẽ Ngô Tài Thần đã không đánh bại được Tiểu Thiên Hoàng.
Sau trận chiến này, Ngô Tài Thần may mắn đột phá, sau đó trực tiếp chém đầu Tiểu Thiên Hoàng.
Tiểu Thiên Hoàng đã chết, cường giả Di Vong Cung không ngừng co quắp, cường giả gần như mạnh nhất bên mình cứ như vậy mà chết ư?
Đùa gì vậy?!
Viu!
Thương quang bao trùm thiên địa, mọi người run lên, chợt nhớ ra gì đó.
Trong một chiến trường khác, Dương Thất Lang đang giao chiến Hùng Sư, hai kẻ này đều là người Tử Khí Đại Nhật Cung, bọn họ sẽ không tàn hại lẫn nhau chứ?
Trong hư không, lồng ngực Hùng Sư đổ máu, hắn ta nhếch miệng cười, sắc mặt hơi trắng bệch.
“Dương Thất Lang, ngươi thắng rồi, Hùng Sư ta tâm phục khẩu phục!”
Hắn ta đã thất bại.
Hùng Sư bại, nhưng cuộc chiến của hắn ta và Dương Thất Lang chỉ để tranh đoạt Thần khí, không phải quyết sinh tử như cuộc chiến của Diệp Lăng!
Dương Thất Lang nhảy lên, tay chộp tới mang đoàn, hung hăng lôi kéo.
Ầm!
Ầm ầm!
Thần quang lóe ra.
Một thanh trường thương được Dương Thất Lang chậm rãi lôi ra khỏi quang đoàn, toàn thân đen sậm!
Bộ dáng nó bình thường, trên thân thương có một Long ảnh quấn vòng quanh, không ngừng tỏa ra thương quang, khiến hư không vỡ nát.
“Diệp Lăng, cảm tạ!”
Dương Tứ Lang cầm trường thương, kích động gật đầu nói với Diệp Lăng.
Y biết, nếu Diệp Lăng và Ngô Tài Thần hung hãn tranh đoạt, y sẽ không thể lấy được Thần khí, hoặc là có thể nhưng sẽ tổn thất thảm trọng.
“Đám Di Vong Cung khốn kiếp, có muốn gia gia chơi đùa với các ngươi không?”
Diệp Lăng nhếch miệng nói với nhóm Tiên Đế Di Vong Cung đang hoảng loạn, tràng diện vốn rung động giờ trở nên càng thêm tĩnh mịch.
“Chà chà, đột phá đến Ngũ Kiếp Tiên Đế rồi, để ta xem mình có thể làm thịt mấy tên nào!”
Ngô Tài Thần trực tiếp bay tới, trên tay là đồng tiền khổng lồ tỏa huyết quang, sát khí ngất trời.
Rầm rầm!
Hùng Sư và Dương Thất Lang cũng bay tới, bọn họ không nói gì, chỉ đứng cạnh Diệp Lăng, biểu lộ lập trường của mình.
Xong rồi!
Tất cả cường giả Di Vong Cung chấn động, đừng nói đến báo thù, bọn họ sống sót rời khỏi đây cũng đã là kỳ tích lớn lao.
“Di Vong Cung ta nhận thua, chúng ta đi!”
Một cường giả Tứ Kiếp đỉnh phong đôi mắt lóe hàn quang, điểm mũi chân trực tiếp bay đi.
Rầm rầm!
Đám cường giả Di Vong Cung cũng bay theo, không dám trì hoãn, rất sợ tên Diệp Lăng cuồng bạo này xuất thủ chặn bọn họ lại.
“Đám hèn nhát!”
Diệp Lăng lắc đầu, sau đó nhìn Dương Thất Lang và Ngô Tài Thần.
“Hai người các ngươi khiến ta ghen tị đấy!”
“Một kẻ có Thần khí, một kẻ đột phá, chà chà, có biết ta bị đả kích đến mức nào không?”
Diệp Lăng cười nói, mấy người cười ha ha, khoát tay áo.
Đùa gì thế? Diệp Lăng ngươi mới là kẻ khiến mọi người chấn động, ngươi khiến mọi người chịu đả kích gấp trăm lần đấy.
Một mình ngươi giết Mộ Dung Trường Ca, trấn áp ngũ bá chủ, miểu sát cường giả Di Vong Cung.
Chuyện này người bình thường làm được không?
“Thất Lang, Thần khí của ngươi bị hư hỏng, khi ra khỏi Đế Vực hãy tới tìm ta, ta sẽ nhờ người giúp ngươi chữa trị.”
Diệp Lăng bình thản nói với Dương Thất Lang, Dương Thất Lang ngẩn người, ánh mắt lập tức trở nên cuồng nhiệt.
“Được rồi, hy vọng chúng ta không phải đối đầu trong chúng thần đại chiến.”
Diệp Lăng khoát tay áo, cùng Ngô Tài Thần và đám cường giả rời khỏi di tích chiến trường thượng cổ.
Bóng người nhẹ nhàng rời đi, chiến trường thượng cổ khôi phục bình tĩnh.
Nhưng chiến tích của bọn họ đã càn quét toàn bộ chúng thần đại chiến!