Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1316 - Chương 1317: Để Mạng Lại

Chương 1317: Để mạng lại

Nước lũ lan tràn, dường như toàn bộ thiên địa cũng bị che lấp, không còn tia sáng, chỉ còn lại tĩnh mịch tràn đầy tuyệt vọng.

Nhưng khi kiếm quang lóe lên, nước lũ mênh mông xuất hiện một khe nứt chói mắt trong phút chốc.

Đôi khi, một điểm yếu nhỏ bé cũng có thể phá vỡ một kết cấu vững chắc, khiến nó đổ nát trong nháy mắt.

Sau đó, nước lũ điên cuồng vỡ ra.

Rầm rầm!

Một đạo kiếm quang chói mắt phóng lên cao.

“Không được!”

Viên Phong Tiên Đế lập tức kinh hãi, thần quang lóe lên ánh mắt, định xoay người chạy trốn, nhưng muộn rồi, kiếm quang kia nhanh như chớp lao đến.

Phụt!

Lưỡi kiếm sắc bén thẳng tắp xuyên qua cánh tay Viên Phong, từng giọt máu tươi không ngừng chảy dọc thân kiếm rồi rơi xuống đất.

“Khốn kiếp!”

Viên Phong Tiên Đế gằn lên, cánh tay giật lại, thân kiếm đang ghim trong vết thương trên tay gã không ngừng lung lay.

Viu!

Viên Phong Tiên Đế bỗng nhiên kéo cánh tay, Diệt Tiên Kiếm nhuốm máu bị rút ra khỏi vết thương.

Viên Phong Tiên Đế liền lùi lại, sắc mặt vô cùng dữ tợn, tròng mắt đỏ tươi, cánh tay không ngừng run rẩy.

Quá đau!

Xương và gân trên cánh tay Viên Phong Tiên Đế đã bị kiếm phong xay thành bã vụn, dù Viên Phong Tiên Đế rất cường đại nhưng cũng cần một quãng thời gian để khôi phục.

Đối diện, Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm, thần sắc nghiêm nghị, trên người hắn cũng có vết thương nhuốm máu tươi, sắc mặt hơi trắng.

Rõ ràng là hắn cũng bị thương vì công kích của Viên Phong Tiên Đế, thương thế không nhẹ.

“Đồ khốn!”

Viên Phong Tiên Đế cắn răng, cánh tay bị thương tràn ngập Tiên Khí nồng nặc, không ngừng chữa thương.

“Mới một cánh tay mà thôi.”

“Ta không chỉ muốn cánh tay của ngươi, mà là mạng của ngươi!”

Diệp Lăng lạnh lùng nói, rồi hắn xông lên.

Viu!

Diệt Tiên Kiếm nhẹ điểm một cái, kiếm quang phóng về phía Viên Phong Tiên Đế.

“Thái Bạch Trường Hà, giết!”

Ầm!

Viên Phong Tiên Đế rống giận, đổi tay cầm đao, bàn tay nắm chặt, ánh đao phóng lên cao, ngưng tụ thành một đao ảnh khổng lồ, rồi hung hăng chém xuống Diệp Lăng.

Răng rắc răng rắc!

Trong hư không vang lên từng tiếng nứt giòn vang, kiếm quang bị đao ảnh đánh nát.

“Diệp Lăng, lão tử muốn mạng của ngươi!”

Viên Phong Tiên Đế rống giận, lao đến tấn công Diệp Lăng, tròng mắt đỏ tươi.

Quanh thân gã mơ hồ hiện lên từng đạo nước lũ, từng con sóng không ngừng khẽ vuốt hư không.

“Ngươi không có tư cách!”

Diệp Lăng cười dữ tợn, chân giẫm một cái, lôi đình rậm rạp lập tức bộc phát, phủ phục dưới chân Diệp Lăng.

Viu!

Hai người đụng vào nhau, dư uy điên cuồng lan tràn bốn phía.

Khe nứt xuất hiện trong hư không, kéo dài liên miên.

Hai người dùng hết toàn lực giao thủ, Lôi Vực không ngừng oanh kích nước lũ vây quanh Viên Phong Tiên Đế.

Răng rắc!

Lôi đình vỡ vụn, nước lũ tan biến.

Vù vù.

Kiếm của Diệp Lăng càng lúc càng nhanh, sau khi Diệp Lăng đột phá cảnh giới, Cuồng Lôi kiếm pháp trở nên càng thêm thuần thục.

Mỗi kiếm đều nhanh như chớp, cực kì mạnh mẽ, cộng thêm cực điểm chân ý đại viên mãn khiến mỗi kiếm của Diệp Lăng đều bộc phát ra lực lượng đáng sợ không gì sánh kịp.

Ba!

Diệt Tiên Kiếm vung lên, hư không vỡ vụn như bọt biển, kiếm quang lao đi trong hư không, bạo ngược tập sát Viên Phong Tiên Đế.

“Đáng chết! Sao Diệp Lăng lại mạnh như thế?!”

“Hơn nữa mỗi kiếm chiêu đều khiến ta có cảm giác linh hồn và thân thể tê dại!”

Viên Phong Tiên Đế vừa giận vừa sợ, kiếm của Diệp Lăng quá nhanh, như mưa dông gió giật giáng đến, mỗi kiếm chiêu còn bộc phát ra lực lượng khiến Viên Phong Tiên Đế không dám cường ngạnh đón đỡ.

“Không được, không thể như vậy, nếu không sớm muộn gì ta cũng sẽ thua!”

Viên Phong Tiên Đế càng đánh càng cật lực, cản lại mấy chiêu của Diệp Lăng, sau đó cánh tay lành lặn điên cuồng xuất chiêu.

“Cút ngay cho ta!”

Ầm!

Đao vung lên, ánh đao phóng đi tựa như cực quang, trực tiếp xé rách Lôi Vực dưới chân Diệp Lăng rồi tiếp tục lao đi.

Diệp Lăng cảm thấy tóc gáy đột nhiên dựng thẳng, hắn lập tức lùi lại, kiếm trong tay vẫn không ngừng nghỉ.

Keng!

Tia lửa văng ra, kiếm trong tay Diệp Lăng nhanh hơn, gần như không thể nhìn rõ bóng dáng.

Kiếm quang đầy trời bao phủ Viên Phong Tiên Đế.

Xoẹt xoẹt!

Viên Phong Tiên Đế kinh hồn táng đảm nhìn kiếm quang bao quanh, gã nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì được.

Người này thật khó đối phó!

Chẳng trách hắn có thể giết chết Mộ Dung Trường Ca – kẻ mạnh thứ 5 ở đây, còn khiêu khích kẻ đứng đầu chúng thần bảng!

“Nhưng dù vậy thì sao?!”

“Ta là Viên Phong, ta không phải Mộ Dung Trường Ca, bởi vì ta còn chưa bại!”

Viên Phong Tiên Đế ngửa đầu rống giận, chân bỗng giẫm một cái, từng đợt sóng lực lượng cuộn trào lan tràn bốn phía.

Răng rắc răng rắc!

Từng luồng kiếm quang bị lực lượng dưới chân Viên Phong Tiên Đế đánh nát.

Viu!

Ngay sau đó, thân ảnh quỷ dị biến mất trong kiếm quang mịt mờ, sau khi kiếm quang biến mất, đạo thân ảnh ấy xuất hiện phía trên Diệp Lăng.

“Nhất đao lăng không, Trảm Tiên Diệt Phật!”

Rầm rầm!

Viên Phong Tiên Đế cầm đơn đao chém xuống.

Ánh đao rực rỡ hiện lên trong hư không, tạo thành một thân ảnh khổng lồ, một cánh tay rũ xuống, một tay khác cầm đao.

Vù vù!

Khí tức rung động, hư ảnh khổng lồ cầm đơn đao, nhìn Diệp Lăng phía dưới.

Ánh mắt tràn đầy sát khí!

“Giết!”

Đột nhiên thân ảnh ấy gầm lên giận dữ, dao động lan tràn cuồn cuộn trong hư không.

Trên không trung, Viên Phong Tiên Đế như đang gánh lực lượng hàng tỉ cân, chật vật đứng thẳng, đao trong tay gã chấn động rung rung!

Ánh mắt Diệp Lăng lạnh đi, ngay sau đó, trong đôi mắt hắn, ánh đao sáng chói như từ Thái Cổ xa xôi lao đến, chia cắt thiên địa!

Diệp Lăng bạo khởi, máu tươi ở khóe miệng khiến hắn có vẻ dữ tợn hơn.

Diệt Tiên Kiếm giải phong ấn, phát ra lực lượng vô song của Thần khí!

Trong hư không, Viên Phong Tiên Đế chợt lui lại, trong đồng tử không còn chút chiến ý nào, chỉ còn lại sợ hãi, sợ hãi vô ngần!

Vù!

Một đạo kiếm quang hình bán nguyệt cắt qua toàn bộ hư không.

Viên Phong Tiên Đế liên tục lui lại, nhưng vẫn bị đạo kiếm quang này xuyên qua thân thể.

Phụt!

Máu tươi văng ra trong hư không, Viên Phong Tiên Đế cắn răng, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng gã vẫn điên cuồng chạy trốn, trận chiến này đã không còn khả năng lật ngược thế trận nữa!

Không trốn thì nhất định sẽ chết!

“Chưởng Trung Tiên Quốc, diệt!”

Ầm!

Viên Phong Tiên Đế đang muốn chạy trốn, trước mặt gã xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ, năm ngón khép lại, chấn động thiên địa!

Từng luồng thần quang lượn lờ giữa các ngón tay, trong lòng bàn tay ra lóe ra hào quang mịt mờ.

“Không được!”

Viên Phong Tiên Đế kinh hãi, xoay người muốn trốn, nhưng đã muộn.

Cự chưởng đã hung hăng đập xuống.

Chưởng phong gào thét tràn ngập toàn bộ thiên địa, chưởng ấn hung hăng vỗ lên người Viên Phong Tiên Đế.

Bình Luận (0)
Comment