Thời khắc mặt trời ló rạng, trong hư không nổi lên một trận hàn phong.
Viu!
Đám Tiên Đế đứng trước Thái Hư thành run lên, trong mắt tràn ngập vẻ ngưng trọng.
“Cơn gió này... hơi mát quá nhỉ.”
“Như khi còn là phàm nhân năm xưa, khi đó không có thủ đoạn thông thiên triệt địa như hiện tại, nhưng sống lại thoải mái hơn bây giờ.”
“Đúng vậy, càng chạy càng xa, càng bò càng cao, hiện nay bọn chúng cũng thuộc lực lượng trung kiên trong tam giới.”
“Nhưng bây giờ có cảm giác lòng mình không rộng mở như trước.”
Một đám Tiên Đế cười nói, dường như đều đắm chìm trong hồi ức.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, lắc đầu nhìn khí trời quỷ dị, lời nói của mấy Tiên Đế xung quanh làm hắn như trở về đoạn thời gian còn ở địa cầu.
Khi đó tuy hắn không mạnh, nhưng sống rất ung dung vui sướng.
Hiện nay hắn đã là Tứ Kiếp Tiên Đế, sở hữu hai lãnh thổ, trên vai lại khiêng áp lực cao như núi, khiến hắn có chút khó thở.
“Đúng vậy, hiện nay chúng ta thay đổi rồi, không còn giữ sơ tâm ban đầu.”
Diệp Lăng chậm rãi cười, Ngô Tài Thần gật đầu, trong mắt tràn đầy hồi ức.
Tuổi trẻ.
Dường như đối với Tiên Đế mà nói, hai chữ tuổi trẻ đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của bọn họ.
Bọn họ không còn là phàm nhân, tuổi trẻ cũng tồn tại vĩnh cửu, không bao giờ mất đi.
Nhưng bọn họ lại vĩnh viễn mất đi khoảng thời gian hắc ám nhưng đáng giá hoài niệm kia, không còn khoảnh khắc ngẫm lại những hối hận và sám hối khi sắp chết già.
Lời Diệp Lăng nói làm đám Tiên Đế không khỏi gật đầu, tâm cảnh của bọn họ đều vô cùng cường đại. Nhưng trái tim tinh khiết ban đầu đã biến mất mãi mãi.
“Khi chúng ta là phàm nhân, chúng ta sống một cuộc đời tràn đầy giả dối, bụi gai nhấp nhô.”
“Giờ đây, chúng ta đã hiện thực hóa mơ ước ban đầu.”
“Không quên sơ tâm chỉ là một lời nói suông, bất kể là tam giới hay là Hạ Giới, nó sẽ không bao giờ tồn tại.”
Diệp Lăng mỉm cười, các Tiên Đế trầm mặc.
Răng rắc!
Đột nhiên, một tia sét đánh xuống nối liền thiên địa, như một Lôi Long xé rách hư không.
Rầm rầm!
Mưa dông gió giật, giọt mưa rơi xuống người chúng Tiên Đế, cảm giác lạnh như băng khiến bọn họ tỉnh táo hơn.
“Thời tiết chết tiệt.”
Diệp Lăng ngẩng đầu nhìn thiên không, cười mắng, hắn lau đi nước mưa trên mặt.
Trên trời vẫn nắng chang chang, nhưng lại tràn ngập sấm chớp, mưa to giáng xuống, thời tiết quỷ dị khiến Diệp Lăng nghĩ tới thời tiết trên địa cầu.
“Đi thôi các huynh đệ!”
Diệp Lăng phóng lên cao, từng bóng người khí tức hung hãn bay lên theo!
Thái Hư thành, hơn 30 người đứng ở cửa thành nhìn đám người Diệp Lăng rời đi, bọn họ hít sâu một hơi, đôi mắt hơi đỏ lên.
Bọn họ nắm giữ quyền khống chế của các thành trì, vậy nên không được phép gặp chút sai lầm nào.
Đó là nguyên nhân bọn họ chỉ có thể ở trong thành khi trận chiến cuối cùng sắp diễn ra, chờ đợi tin tức từ những người rời đi quyết chiến.
“Huynh đệ, chúng ta chờ các ngươi!”
“Tất cả phải sống sót trở về!”
Rầm rầm!
Mưa dông gió giật quất lên khuôn mặt mọi người, các Tiên Đế đứng ở cửa thành lau đi nước mưa không biết đã nhuốm bao nhiêu nước mắt trên mặt.
Đám người Diệp Lăng cấp tốc bay đi, không cần đi xa, một dãy núi liên miên đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Vùng núi này hoang vu trống trải, không có chút sinh cơ nào, trên dãy núi còn truyền ra từng cỗ khí tức tĩnh mịch.
Không biết không gian độc lập này đã bị phong tồn bao nhiêu năm trong dãy núi, này chỉ có tử khí vắng lặng.
“Chư vị, trận chiến cuối cùng, sinh tử tùy duyên!”
Viu!
Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm vung một nhát, một luồng kiếm quang bay ra.
Đó là lực lượng Thần khí, lần này Diệp Lăng hoàn toàn hiển lộ bản thể Diệt Tiên Kiếm, không hề ẩn giấu.
“Sau trận chiến này, chúng ta sẽ ăn mừng!”
Ngô Tài Thần cười lớn, y chỉ một điểm, một đồng tiền lớn xuất hiện trên đầu ngón tay.
Rầm rầm!
Từng thanh Tiên khí xuất hiện, hơn 60 Tiên Đế Thái Hư Thiên Cung lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt, chiến ý không thể che lấp!
Người Thái Hư Thiên Cung đã đi tới trước dãy núi, đột nhiên, vô số thân ảnh mang theo sát khí ngập trời lao đến từ từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ đứng trong hư không, khuôn mặt nghiêm túc tràn đầy chiến ý.
Thái Hư Thiên Cung, Di Vong Cung, Càn Khôn Tông, Thất Tài Điện, Tử Khí Đại Nhật Cung, Hạ Tộc... các cường giả của mười mấy thế lực đều đã đến.
Ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía cổ thành rộng lớn tỏa sáng trong mưa gió trên núi!
“Chư vị, trận chiến này, Hạ Ngạo Thiên ta phụng bồi tới cùng!”
Ầm!
Hạ Ngạo Thiên cầm đao bỗng nhiên vung lên, một ánh đao sáng chói phóng lên cao.
Ngay sau đó, Hạ Ngạo Thiên phát ra khí tức Ngũ Kiếp Tiên Đế hung hãn như cuồng phong, càn quét lan tràn.
Rầm rầm!
Các cường giả nhìn mọi người xung quanh, cười lạnh một tiếng.
“Ngô Tài Thần, Tiểu Ma Đầu ta tới gặp ngươi đây!”
Tiểu Ma Đầu mặc hắc bào đứng đầu chúng cường giả Di Vong Cung, gã chậm rãi bước ra, nhếch miệng cười, khuôn mặt tràn đầy sát khí khát máu, vô cùng băng lãnh.
Ngô Tài Thần cười khinh miệt, y không nói gì, nhưng khí tức đột nhiên trở nên bạo lệ, chiến ý điên cuồng lộ rõ.
“Đến đây đi, Càn Khôn Tông ta phụng bồi tới cùng!”
“Phụng bồi tới cùng!”
“Phụng bồi tới cùng!”
“Phụng bồi tới cùng!”
Các Tiên Đế ngửa đầu rống to, sắc mặt dữ tợn.
Tiếng sấm nổ vang trong hư không!
Tia chớp chiếu sáng khuôn mặt các Tiên Đế.
“Diệp Lăng, nạp mạng đi!”
Viu!
Hạ Ngạo Thiên nắm chặt đao, điên cuồng lao tới tấn công Diệp Lăng.
“Phụng bồi tới cùng!”
Diệp Lăng cười ha ha, sắc mặt trở nên dữ tợn, Tiên Lực nửa bước Ngũ Kiếp hoàn toàn bạo phát.
Ầm!
Tất cả cường giả khai chiến.
Trận chiến cuối cùng trong chúng thần đại chiến đã bắt đầu!
Lần lượt từng bóng người ầm ầm va chạm, máu tươi văng ra rơi xuống, lại bị mưa dông gió giật thổi tan.
Trong hư không, Diệp Lăng đã lao vào giao chiến cùng Hạ Ngạo Thiên.