Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1323 - Chương 1324: Tam Sinh Kiếm

Chương 1324: Tam sinh kiếm

Ầm!

Trong nháy mắt hai người đối chiêu, lực lượng đáng sợ bùng nổ như núi lửa phun trào giữa hai người, khuếch rán càn quét.

Đông đông đông!

Hư không rung động, hai người lui lại vài chục bước mới ngừng lại được.

“Nửa bước Ngũ Kiếp?”

Hạ Ngạo Thiên lộ vẻ chấn động.

Mới mấy ngày trôi qua mà Diệp Lăng đã từ Tứ Kiếp hậu kỳ bò đến nửa bước Ngũ Kiếp.

Tốc độ đột phá này khiến Hạ Ngạo Thiên cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

“Đáng tiếc, ngươi chỉ là nửa bước Ngũ Kiếp, không đủ năng lực đối đầu với ta.”

Hạ Ngạo Thiên cười dữ tợn, tay vung đao.

Ông!

Ánh đao lóe lên, tia sáng chiếu rọi trên khuôn mặt Diệp Lăng, lướt qua gò má băng lãnh vô tình của hắn.

Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm, hắn mỉm cười, nụ cười chứa đựng sát khí lạnh lùng vô tình.

“Có hay không thì ngươi có thể thử xem!”

Ầm!

Giờ khắc này, Lôi Vực vô biên hiện lên dưới chân Diệp Lăng, từng đạo lôi đình không ngừng nhảy múa trong hư không.

“Chết đi!”

Rống!

Khi Lôi Vực xuất hiện, Hạ Ngạo Thiên đột nhiên rống to, y lao đến, nâng đao trong tay, mũi đao lóe sáng.

Viu!

Ánh đao sâm nhiên tới trước mặt Diệp Lăng trong nháy mắt, nhưng lại bị lôi đình vô biên tiêu diệt.

“Lực lượng Thần Mạch, khai!”

“Tinh Quang Chi Thể, ngưng!”

“Diệt Cực Kim Thân, hiện!”

“Long Phượng bảo thể, bảo hộ!”

Rầm rầm rầm!

Diệp Lăng rống to, sau đó trên người hiện lên từng cỗ thần mang rực rỡ, hóa thành quang mang vạn trượng, xông vào hư không.

Boong boong!

Diệt Tiên Kiếm chấn động, Diệp Lăng cúi đầu cười, nụ cười vô cùng nhu hòa.

“Lão huynh đệ, theo ta chém giết nào!”

Vù!

Khi Diệp Lăng di động, chiến lực khai hỏa toàn bộ, từng cỗ lực lượng đáng sợ ầm ầm bạo phát.

Ầm!

Diệp Lăng bổ một kiếm, Hạ Ngạo Thiên giơ đao lên đỡ, tia lửa văng ra giữa đao kiếm.

Lực lượng mạnh mẽ như nước lũ truyền đến thân kiếm rồi điên cuồng trào ra.

Đối diện, Hạ Ngạo Thiên nhanh chóng lui lại, sắc mặt trắng bệch, y cắn chặt hàm răng, nhưng cánh tay run rẩy vẫn vung đao ngăn cản công kích của Diệp Lăng.

Két!

Hạ Ngạo Thiên không ngừng lui lại, chân y ma sát hư không tạo thành một đường hoa lửa.

“Phá cho ta!”

Ầm!

Đột nhiên, Hạ Ngạo Thiên dồn sức cánh tay, đơn đao vung mạnh.

Lập tức ánh đao sáng chói lóe lên như ánh sét!

“Tản ra cho ta!”

Sắc mặt Diệp Lăng vô cùng điên cuồng, Diệt Tiên Kiếm hung hăng đâm một cái, ánh đao ngưng tụ trong hư không bị Diệp Lăng đâm nát.

Rầm rầm.

Ánh đao tán đi, Hạ Ngạo Thiên lui lại trăm mét, y đứng trong hư không, sắc mặt dữ tợn.

“Diệp Lăng, bổn tọa đã coi thường ngươi rồi.”

“Ta thừa nhận ngươi có thực lực liều mạng với bổn tọa!”

Hạ Ngạo Thiên lạnh lùng nói, thanh đao trong tay run rẩy, lóe ra phong mang vô biên.

“Mục tiêu của ta chính là giết ngươi!”

“Nếu không làm được, dù kết cục thế nào thì cũng là ta thua!”

Diệp Lăng bình tĩnh nói, rồi phi thẳng vào trong hư không.

Viu!

Bát Cực Khốn Thần Châu bay ra, trôi nổi trong hư không, màn sáng rực rỡ bao phủ Hạ Ngạo Thiên.

Hạ Ngạo Thiên bị nhốt trong Bát Cực Khốn Thần Châu, đồng thời, Tiên Khí của y cũng bị một lực lượng tựa như vòng xoáy ăn mòn.

“Cút!”

Ầm!

Hạ Ngạo Thiên giơ đao lên, cánh tay cầm đao tăng vọt một vòng.

Ầm một tiếng, tiếng vang lớn vang lên sau màn sáng của Bát Cực Khốn Thần Châu, Bát Cực Khốn Thần Châu kiên cố bỗng nhiên chấn động.

Tuy chấn động, nhưng Bát Cực Khốn Thần Châu không hề có dấu hiệu vỡ nát.

Lúc này, Diệp Lăng kiếm chém tới.

“Nhất Kiếm Trảm Tam Sinh!”

Vù!

Diệt Tiên Kiếm nhanh như gió, khi Hạ Ngạo Thiên định thần nhìn thì kiếm đã tới sát trước mặt y.

“Diệp Lăng, ngươi quá tùy tiện!”

Hạ Ngạo Thiên gầm lên giận dữ, đao hung hăng vung hướng Diệp Lăng.

Keng!

Tia lửa lóe lên, Hạ Ngạo Thiên lui lại, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Một kiếm này của Diệp Lăng mang theo một lực lượng vô hình thẩm thấu vào linh hồn y.

Hơn nữa khi kiếm chiêu bùng nổ, cảm giác tê dại tràn ngập toàn thân y trong nháy mắt.

“Tam sinh kiếm, trảm tam sinh!”

“Hồn không vào Địa ngục!”

“Linh không về thiên đạo.”

“Khí không còn trong tam giới.”

“Thần không trở về Hỗn Độn!”

“Giết!”

Viu!

Dứt lời, hư ảnh trường kiếm xán lạn huy hoàng hiện lên trong hư không, kiếm quang dâng trào mênh mông.

Rào rào.

Kiếm quang tỏa ra bốn phía, trong hư không, nơi ánh kiếm chiếu đến, mưa bão đột nhiên ngưng lại, cực kì quỷ dị.

Hạ Ngạo Thiên bị nhốt trong Bát Cực Khốn Thần Châu lập tức kinh hãi, đơn đao trong tay thanh quang lượn lờ.

“Mở ra cho ta!”

Rống!

Đơn đao hung hăng đánh lên Bát Cực Khốn Thần Châu, màn sáng vây khốn y ầm ầm vỡ tan.

Rầm rầm!

Thần quang vỡ nát, nhẹ nhàng tiêu tan trong mưa gió.

Hạ Ngạo Thiên tựa như khốn long thăng thiên, thanh quang mang khí tức kinh khủng phun trào bao quanh thân thể y.

“Thanh Long Bá Đao, trảm!”

Trong mắt Hạ Ngạo Thiên, kiếm ảnh của Diệp Lăng đang giáng xuống đầu y.

Y mạnh mẽ cầm đơn đao vung lên.

Grào!

Thanh âm Long Ngâm nổ tung trong hư không, đơn đao hung hãn vung lên.

Đột nhiên một đầu Thanh Long dữ tợn xông ra khỏi thân đao, hình thể cực lớn, mang theo sát khí lạnh thấu xương, lao về phía kiếm ảnh đang giáng xuống.

Rầm rầm rầm!

Uy lực đao kiếm kéo theo cuồng phong vô biên khiến hư không quay cuồng.

Quang mang chói mắt ầm ầm va chạm.

Giờ khắc này, thời gian dường như ngưng lại, chỉ có đao quang kiếm ảnh hung hăng va chạm vào nhau.

Thanh Long khổng lồ dữ tợn rít gào, lướt bay trong hư không.

Ba!

Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy chợt phá vỡ sự tĩnh mịch!

Bình Luận (0)
Comment