Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1324 - Chương 1325: Là Một Nam Nhân

Chương 1325: Là một nam nhân

Sau một tiếng vang thanh thúy, hư không tĩnh mịch hoàn toàn vỡ nát.

Thanh Long hung hăng chấn động, dường như nó đang bị một lực lượng đáng sợ điên cuồng oanh kích, vết tích vỡ vụn nhanh chóng tràn ngập toàn thân.

Răng rắc!

Ầm!

Thân thể Thanh Long ầm ầm vỡ nát, tiếng gào thét vang vọng thiên địa.

Trong hư không, bóng dáng đơn kiếm đột nhiên biến mấtlướt động.

Hạ Ngạo Thiên liên tục lui bước, Diệp Lăng cầm Diệt Tiên Kiếm vẫn điên cuồng chém.

Ầm!

Tiếng va chạm chấn động, đao kiếm hung hăng oanh kích bạo phát ra một luồng lực lượng khủng bố.

Hạ Ngạo Thiên chấn động, ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Y lùi lại, tay cầm đao không ngừng run rẩy, lòng bàn tay rách ra chảy máu, vô cùng khiếp người.

Hạ Ngạo Thiên hít sâu một hơi, y cười dữ tợn, rồi đột nhiên sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Trong nháy mắt, lồng ngực y kịch liệt lay động, từng cỗ lực lượng đáng sợ bùng nổ, máu phun đầy trời.

Tiếng nổ vang kịch liệt khiến các Tiên Đế đang điên cuồng chém giết ngưng lại, kinh ngạc nhìn Hạ Ngạo Thiên đang run rẩy chấn động.

Hạ Ngạo Thiên – kẻ đứng đầu chúng thần bảng!

Nhưng lúc này y lại bị Diệp Lăng đánh thành bộ dáng thê thảm kia, chuyện này trông thể là thật!

Cuối cùng, Hạ Ngạo Thiên không kiên trì nổi nữa, chân y mềm nhũn, quỳ một gối xuống, tay cầm đao chống mặt đất.

“Diệp Lăng!”

Thanh âm Hạ Ngạo Thiên băng lãnh như trời đông giá rét, khiến huyết dịch toàn thân như đông lại trong nháy mắt.

Đối diện, sắc mặt Diệp Lăng trắng bệch, lần giao chiến vừa rồi cũng khiến hắn bị thương không nhẹ, nhưng so với Hạ Ngạo Thiên thì hắn vẫn chiếm thượng phong tuyệt đối.

“Khó chịu à?”

“Vậy tới giết ta đi, ta đang chờ ngươi này!”

Diệp Lăng cười băng lãnh, hắn giờ Diệt Tiên Kiếm sáng rực trong tay, chiến ý ngập trời.

Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện phía sau Diệp Lăng, đập ra một quyền, Tiên Lực mạnh mẽ giáng đến.

Ầm ầm!

Diệp Lăng không hề đề phòng bị trúng một quyền này, hắn ngã bay xuống đất.

Hắn ho ra máu, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, còn mang theo chút vụn thịt, cực kì ghê người.

Trước mặt Diệp Lăng xuất hiện một cường giả Tứ Kiếp đỉnh phong thần sắc dữ tợn, gã nhìn chằm chằm Diệp Lăng.

“Hạ Minh!”

Hạ Ngạo Thiên cuồng nộ quát, y gắng gượng đứng lên, rồi vọt tới chỗ Hạ Minh.

Ầm!

Hạ Ngạo Thiên hung hãn đấm lên gương mặt kinh ngạc của Hạ Minh.

Hạ Minh trực tiếp ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, thậm chí nhả ra mấy cái răng.

“Hạ Ngạo Thiên!”

Hạ Minh đứng dậy, dữ tợn hét lên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Y điên rồi ư?!

Gã đang giúp y, vậy mà lại bị y hung hăng đánh một quyền.

Răng rắc!

Tiếng sét vang vọng bốn phương, Hạ Ngạo Thiên lau nước mưa trên khuôn mặt, cười lạnh một tiếng, y hít sâu một hơi, nhìn Diệp Lăng bò dậy từ dưới đất.

“Dù thế nào đi nữa, Hạ Ngạo Thiên cũng là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất!”

“Ta khinh thường dùng thủ đoạn!”

“Muốn giết thì cũng phải do Hạ Ngạo Thiên ta tự tay giết, không tới phiên Hạ Minh ngươi nhúng tay!”

Lúc này Hạ Ngạo Thiên tràn đầy ngạo khí thần uy, tản ra khí tức làm lòng người run sợ.

“Ngươi!”

“Hạ Ngạo Thiên! Ngươi điên rồi!”

Hạ Minh rống giận, đã là lúc nào rồi mà còn giảng đạo nghĩa, ngươi bị ngu à?!

Đây là trận chiến cuối cùng, Diệp Lăng chỉ là kẻ địch không xứng để dùng đạo nghĩa đối đãi.

Hắn chỉ có tu vi nửa bước Ngũ Kiếp, nhưng dễ dàng áp đảo Hạ Ngạo Thiên.

Đến tình trạng này mà ngươi còn nói mình là nam nhân đội trời đạp đất với lão tử ư?

Hạ Ngạo Thiên cười lạnh, thân thể đẫm máu tựa như một tòa núi cao ngất không thể vượt qua.

“Ngươi là đồ ngu ngốc.”

Dứt lời, Hạ Ngạo Thiên cười khinh miệt nhìn Diệp Lăng.

“Dù Hạ Ngạo Thiên ta có chết thì cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này!”

“Diệp Lăng, đến đây đi!”

“Nếu ta chết trận, vậy thì đó là kết cục ta tự làm tự chịu!”

Ầm!

Giờ khắc này Hạ Ngạo Thiên chiến ý nồng đậm, đôi mắt tràn đầy cuồng nhiệt.

Hạ Minh thấy vậy, gã cắn răng xoay người rời đi, tiếp tục liều chết lao vào chiến trường.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, mỉm cười.

“Hạ Ngạo Thiên, ngươi là nam nhân.”

“Chỉ bằng hành động vừa rồi của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”

Diệp Lăng chậm rãi nói, hành động của Hạ Ngạo Thiên vừa rồi xứng đáng là một nam nhân chân chính!

Tuy Diệp Lăng là người bị hại, nhưng hắn vẫn vô cùng kính phục Hạ Ngạo Thiên.

“Tha ta một mạng ư?”

“Ha hả, Diệp Lăng, ngươi đừng quá cuồng vọng!”

Ầm!

Hạ Ngạo Thiên bước một bước, thanh quang quấn quanh người y thuận thế phóng lên cao.

Grào!

Ngay sau đó, Thanh Long hiện lên!

Lần này, thân thể Thanh Long mênh mông che khuất bầu trời, long lân phản xạ quang mang lạnh như băng.

Long có nghịch lân, chạm vào phải chết!

Trên thân Thanh Long, từng mảnh long lân đột nhiên dựng thẳng, dường như hóa thành từng chuôi dao tản ra quang mang sắc bén!

Viu!

Hạ Ngạo Thiên lao đi, Thanh Long sau lưng y trừng mắt, thân thể to lớn chập chờn bay về phía Diệp Lăng.

Xèo xèo xèo!

Từng mảnh long lân cắt vỡ hư không, khuấy đảo kích động Tiên Khí.

Thùng thùng... Thùng thùng.

Hạ Ngạo Thiên càng áp sát, Thanh Long tiến đến càng gần.

Ầm!

Long Trảo phóng đến, dường như hư không không thể ngăn cản Thanh Long.

Khi Long Trảo tới gần, Diệp Lăng cười dữ tợn, Diệt Tiên Kiếm biến mất.

Ong ong!

Đả Thần Thạch đen bóng xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Lăng.

“Cút ngay cho ta!”

Viu!

Cánh tay giương lên, cục gạch đập ra, hung hăng đánh Thanh Long trong hư không.

Ầm!

Đả Thần Thạch đánh mạnh lên thân rồng, Long thân chấn động, ngay sau đó, từng tiếng gào thét vang vọng.

Bình Luận (0)
Comment