Khi cục gạch đánh trúng Thanh Long, nó phát ra một tiếng gào thét trầm thấp quỷ dị.
“Thanh Long mà cũng dám làm càn trước mặt bổn tọa ư?”
Diệp Lăng nói, Đả Thần Thạch trong tay lại giơ cao, rồi vung mạnh xuống.
Ba!
Đả Thần Thạch đập mạnh lên thân Thanh Long, ngay sau đó, Thanh Long kịch liệt vặn vẹo, kêu gào.
Răng rắc!
Thanh âm giòn vang.
Hạ Ngạo Thiên đang tấn công Diệp Lăng đột nhiên chấn động, trong mắt lộ vẻ bất khả tư nghị.
Ầm!
Thanh quang bay đầy trời, Thanh Long to lớn đã bị đánh vỡ vụn, tiêu tán giữa thiên địa.
Diệp Lăng đứng sừng sững trên mặt đất, long lực tinh thuần hơn cả Thanh Long chậm rãi trào ra từ thân thể hắn.
Khi còn ở Trái Đất, hắn đã cắn nuốt Long Hoàng Ác Thần, sau đó tới Tiên Giới đã luyện hóa Cổ Long hồn, ngưng hóa Long lực.
Có thể nói rằng, Diệp Lăng chính là Chân Long hình người, thậm chí Chân Long không có huyết mạch thuần túy còn không có Long Uy cường đại bắng hắn.
Cho nên, khi Hạ Ngạo Thiên thi triển ra Thanh Long thì kết cục đã định.
“Không! Sao có thể?!”
Hạ Ngạo Thiên lẩm bẩm, khuôn mặt còn lộ vẻ kinh hãi, y không thể tin nổi Thanh Long đã bị Diệp Lăng cầm gạch đập nát.
Phải biết rằng, dù là Ngũ Kiếp Tiên Đế thì cũng không dám chống lại một kích đáng sợ này.
“Không! Bổn tọa không tin!”
Hạ Ngạo Thiên hét lên, y lại lao đến.
Thịch thịch thịch.
Dưới chân lóe lên tia lửa, Hạ Ngạo Thiên cầm đao, mũi đao quết đất, kéo ra một đường hỏa quang.
Viu!
Hạ Ngạo Thiên nhảy lên, xoay cổ tay, hai tay cầm đao hung hăng chém xuống.
“Nằm xuống cho ta!”
Vù vù!
Ánh đao cuồn cuộn như cuồng lôi lóe ra từ thân đao.
Giờ khắc này, hư không trước mặt Diệp Lăng bị đao quang điên cuồng xé rách.
Đáng tiếc, Diệp Lăng lắc đầu lạnh lùng cười.
“Hạ Ngạo Thiên, giãy dụa vô ích không thể sửa đổi kết cục của ngươi đâu!”
“Ngươi đã thua, cút đi!”
Vù vù!
Diệp Lăng cầm Đả Thần Thạch đánh về phía Hạ Ngạo Thiên.
Cánh tay mạnh mẽ, Đả Thần Thạch tản ra hắc quang chói mắt, khí tức bá đạo, hung hăng đánh lên ánh đao.
Ầm, ánh đao văng tứ tán, Đả Thần Thạch đánh nát ánh đao, rồi tiếp tục đập lên thân đao của Hạ Ngạo Thiên.
Răng rắc răng rắc!
Hạ Ngạo Thiên chấn động, trừng mắt nhìn chằm chằm thanh đao run rẩy kịch liệt trong tay y!
Vừa rồi, âm thanh kia hình như phát ra từ thanh đao của y đúng không?
Hạ Ngạo Thiên kinh sợ, lạnh cả người, y nhìn kỹ thanh đao của mình, đột nhiên, khe nứt xuất hiện!
Răng rắc!
Tiếng động lại vang lên, ngay sau đó, thanh đao không còn nguyên vẹn, lưỡi đao vỡ mất một khối.
“Cái gì?!”
Hạ Ngạo Thiên kinh hô, Diệp Lăng nhếch mép.
“Hạ Ngạo Thiên, xem gạch đây!”
Vèo!
Cuồng phong gào thét trong cơn mưa to bàng bạc, Đả Thần Thạch mang theo khí tức đáng sợ hung hăng vung về phía Hạ Ngạo Thiên.
Hạ Ngạo Thiên lập tức bối rối, không kịp tỉnh lại từ sự khiếp sợ khi Tiên khí của mình bị vỡ, mặt y hung hăng trúng một gạch.
Bép!
Thanh âm giòn vang, Hạ Ngạo Thiên trực tiếp bị đánh bay, đầu lệch đi, răng lẫn máu văng ra khỏi miệng.
Bịch!
Hạ Ngạo Thiên nện mạnh xuống đất, y gắng gượng bò dậy, khuôn mặt tràn đầy máu tươi.
“Khốn kiếp!”
“Bổn tọa làm thịt ngươi!”
Hạ Ngạo Thiên nắm tay rống giận, cúi đầu nhìn thanh Tiên khí cực phẩm mà mình vẫn luôn kiêu ngạo nay đã có vết tích vỡ vụn.
Nó đâu còn là Tiên khí cực phẩm nữa, nó chỉ còn là một đống sắt vụn!
“Diệp Lăng đáng chết, bổn tọa giết ngươi!”
Hạ Ngạo Thiên không thể nén giận, y hét lên, Diệp Lăng nhẹ nhàng lắc đầu.
“Giãy dụa vô ích!”
Diệp Lăng lao tới, Hạ Ngạo Thiên thấy vậy, y cũng rống to liều chết xông lên.
“Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là chênh lệch!”
Ầm!
Trong nháy mắt, Diệp Lăng vung quyền, lực lượng lưu chuyển khắp toàn thân truyền đến nắm tay.
Vù vù!
Tử kim quang lóe lên sáng chói.
“Cút ngay cho ta!”
Đối diện, Hạ Ngạo Thiên cũng vung quyền hung hăng đập tới, tu vi Ngũ Kiếp sơ kỳ thi triển đến cực hạn!
Quyền phong gào thét, cơn mưa dông dường như cũng bị quyền phong thổi quét phải dừng lại nửa phần.
Ầm!
Khi hai nắm đấm chạm nhau, cơn mưa như hóa thành cơn bão.
Rầm rầm!
Mưa dông gió giật càng thêm điên cuồng, kinh lôi lóe lên, nối liền trời đất.
Răng rắc!
Đột nhiên, hai nắm tay lay động, ngay sau đó, khí lãng bùng nổ, truyền từ nắm đấm đến toàn bộ cánh tay.
Hạ Ngạo Thiên há to miệng ho ra máu, dáng dấp cực kì thê thảm, cánh tay không ngừng co quắp, y lùi lại.
Nắm tay của y da tróc thịt bong, thậm chí xương cốt cũng có vết tích rạn vỡ.
Cánh tay y còn bị lực lượng mạnh mẽ chấn động đứt gãy!
Gân cốt gãy khiến Hạ Ngạo Thiên gần như cạn kiệt sức chiến đấu.
Hạ Ngạo Thiên không ngừng lùi lại, rồi quỳ rạp một gối xuống đất, ánh mắt y đỏ tươi, nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Lăng.
“Không! Không!”
Hạ Ngạo Thiên ngửa đầu hét lớn, trong lòng tràn đầy cảm xúc không cam tâm.
Y thất bại, không thể phản kháng.
Nhưng y không phục!
Một gia hỏa không đến Ngũ Kiếp ngang nhiên đánh bại chính mình, không khó khăn chút nào!
Vậy thì sao người nắm giữ ngôi vương chúng thần bảng như y có thể chấp nhận được!
Y ngông ngênh kiên cường, thề không cúi đầu!
Nhưng hiện nay y lại không thể làm gì!
“Diệp Lăng!”
“Ta không phục!”
Hạ Ngạo Thiên rít gào, rồi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể y mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.