Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1326 - Chương 1327: Con Kiến Hôi

Chương 1327: Con kiến hôi

Hạ Ngạo Thiên thất bại, không còn sức tái chiến.

Trong hư không, các cường giả đang điên cuồng chém giết, máu tươi văng ra bị mưa dông càn quét.

Nhưng khi Hạ Ngạo Thiên ngã xuống, tất cả Tiên Đế đều dừng lại.

Các cường giả còn đang chiến đấu hoặc là đã thất bại đều lộ vẻ chấn động.

Diệp Lăng, gia hỏa “danh tiếng vang xa” này vậy mà lại đánh bại Hạ Ngạo Thiên!

“Hạ Ngạo Thiên! Ngươi là đồ ngu ngốc!”

Cách đó không xa, Hạ Minh đánh lén ban nãy rống giận, gã cắn răng nghiến lợi, nhìn Hạ Ngạo Thiên nằm trên mặt đất, giận không chỗ phát.

Nam nhân cái gì, giả trang nam nhân làm cái gì?!

“Hạ Minh!”

Diệp Lăng cầm Đả Thần Thạch, cả người đẫm máu bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào Hạ Minh, trong mắt hắn là sát khí lạnh lẽo.

“Không!”

Hạ Minh xoay người muốn bỏ chạy, dù sau khi giao chiến với Hạ Ngạo Thiên, Diệp Lăng đã bị thương không nhẹ, nhưng nếu phải đối phó với hắn, gã tuyệt đối sẽ bị miểu sát.

Tứ Kiếp và Ngũ Kiếp không chỉ chênh lệch về Tiên Lực, mà còn có một giới hạn không thể vượt qua!

Ngay khi Hạ Minh vừa xoay người, phía sau gã nổi lên từng trận cuồng phong!

Còn gió này xuyên qua mưa gió, trong nháy mắt đã tới sau lưng Hạ Minh.

“Dám đánh lén ta, đừng mơ sống sót!”

Diệp Lăng hóa thành một đạo cực quang rừng rực, ánh mắt lành lạnh, sát khí ngập trời.

Vù vù!

Tốc độ hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã tới sát Hạ Minh, hắn nâng tay, Đả Thần Thạch lóe ra hào quang xanh đen.

“Cút ngay cho ta!”

Hạ Minh kinh hãi, cảm nhận được sự lạnh lẽo phía sau lưng, gã cắn răng xoay người đánh một quyền.

Răng rắc!

Một quyền này đánh trúng Đả Thần Thạch.

Lập tức, thanh âm xương gãy vang lên, Hạ Minh kêu thảm thiết, miệng trào máu tươi.

Thân thể không ngừng lui lại, nắm tay run rẩy, xương ngón tay gãy nát lộ ra, cực kì đáng sợ

Không ai biết Đả Thần Thạch cứng rắn thế nào, bởi vì kẻ từng va chạm với nó đều có kết cục như trứng chọi đá.

“Hạ Minh! Ngươi thật to gan!”

“Dám đánh lén lão tử, ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi!”

Diệp Lăng cười dữ tợn, lắc lắc Đả Thần Thạch, Hạ Minh nhìn mà run lên.

“Diệp Lăng!”

“Diệp Lăng! Đó chỉ là hiểu lầm, ta không cố ý!”

“Đây là chúng thần đại chiến, ta phải suy tính vì Hạ Tộc, ta không cố ý tổn thương ngươi, đây tuyệt đối chỉ là hiểu lầm!”

“Thả ta đi, xin ngươi!”

Hạ Minh vội vã cầu xin tha thứ, gã biết Diệp Lăng bưu hãn đến mức nào, dùng tu vi nửa bước Ngũ Kiếp cường thế đánh bại Hạ Ngạo Thiên.

Sức chiến đấu đáng sợ như vậy, Hạ Minh gã không có chút cơ hội thắng nào, tuyệt đối gã sẽ bị ngược chết.

“Hiểu lầm ư?”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, nụ cười này khiến Hạ Minh sợ hết hồn hết vía.

“Hiểu lầm cũng không sao.”

“Không phải ngươi đã nói rồi sao, đây là chúng thần đại chiến, ta cũng phải cống hiến cho Thái Hư Thiên Cung, ngươi thấy đúng không?”

Vừa nói, Diệp Lăng vừa cầm Đả Thần Thạch tiến về phía Hạ Minh.

Hắn bước đi rất chậm, nhưng lại khiến Hạ Minh có áp lực cực lớn, nhìn Diệp Lăng chậm rãi đi tới, gã cảm thấy tâm cảnh của mình sắp hỏng mất.

“Diệp Lăng! Ngươi đừng tới đây!”

“Hạ Minh ta không phải hạng người vô dụng, bổn tọa sẽ lưỡng bại câu thương với ngươi, ngươi có tin không?!”

Hạ Minh lui lại, nhưng vẫn hung tợn uy hiếp.

Không vô dụng ư?

Diệp Lăng nhếch miệng cười, lắc đầu nhìn Hạ Minh đang hoảng sợ.

“Vừa vặn, lão tử ta cũng không phải hạng vô dụng.”

“Ta rất muốn biết ngươi sẽ không vô dụng như thế nào!”

Đột nhiên Diệp Lăng lao đến nhanh như sao xẹt, điên cuồng phóng về phía Hạ Minh.

Đả Thần Thạch vung cao, lực lượng đáng sợ ẩn chứa trong cánh tay.

“Diệp Lăng! Bổn tọa liều mạng với ngươi!”

Ầm!

Hạ Minh phẫn nộ rống to, thần sắc nghiêm nghị, từng cỗ thanh quang bao quanh thân thể tràn đến nắm đấm, gã cũng lao đi.

Vù vù!

Lực lượng bao quanh nắm tay Hạ Minh, thân thể gã chấn động, cánh tay mạnh mẽ vung ra.

“Thứ khốn kiếp không biết sống chết!”

Đối mắt Diệp Lăng lạnh lẽo, Đả Thần Thạch tỏa hàn mang ngập trời.

Ầm!

Thanh âm chói tai vang lên, hai người lao vào nhau.

Nhưng khi nắm tay Hạ Minh chạm đến Đả Thần Thạch, thanh sắc quang mang bao quanh nắm tay lập tức vỡ nát.

Thanh sắc quang mang rạn vỡ như thủy tinh, rồi nó nổ tung.

Nắm tay run lên.

Phụt phụt!

Hạ Minh sắc mặt dữ tợn lùi lại, lồng ngực bạo liệt, cột máu phun vào hư không, cực kì khủng khiếp.

“Diệp Lăng! Diệp Lăng!”

“Tha cho ta một mạng đi, ta biết lỗi rồi, xin ngươi hãy tha mạng cho ta!”

Bộ dáng Hạ Minh vô cùng thảm thiết, cả người toàn là máu tươi, khuôn mặt không còn vẻ dữ tợn, chỉ còn vẻ thấp thỏm lo âu sợ hãi.

Diệp Lăng cười âm lãnh, hắn lắc lắc Đả Thần Thạch trong tay.

Tí tách.

Máu tươi chảy dọc Đả Thần Thạch rồi rơi xuống đất, rồi Đả Thần Thạch biến mất.

“Tứ Kiếp Tiên Đế đỉnh phong ư?”

Diệp Lăng cười châm chọc, dừng một chút rồi nói.

“Ở trong mắt ta, ngươi chỉ là con kiến hôi!”

Ầm!

Khí tức bá đạo cuồng ngạo, Diệp Lăng nhếch miệng cười, trong mắt tràn đầy châm chọc khinh thường.

Thời khắc Diệp Lăng đột phá đến nửa bước Ngũ Kiếp, tất cả những kẻ có mặt ở đây, kể cả cái gọi là yêu nghiệt Thánh Địa đều chỉ là con kiến hôi với hắn!

Dù là Ngũ Kiếp Tiên Đế, dù cường hãn như Hạ Ngạo Thiên thì có thể làm được gì!

“Diệp Lăng! Ngươi tha cho ta một mạng đi, tất cả bảo bối, tài sản của ta đều sẽ cho ngươi!”

“Ta có thể cho ngươi toàn bộ, chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng!”

Hạ Minh nuốt nước miếng, chật vật nói.

Diệp Lăng lắc đầu, nụ cười băng lãnh.

“Giết ngươi rồi, chúng cũng sẽ là của ta!”

Dứt lời, đồng tử Hạ Minh co rút kịch liệt.

Đồng tử phản chiếu từng luồng kiếm quang càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần.

Kiếm quang nhẹ nhàng lao đến.

Khi kiếm quang nở rộ, trái tim Hạ Minh chợt ngừng đập.

Bịch.

Hạ Minh ngã xuống đất, không còn sinh cơ.

Diệp Lăng tỏ vẻ coi thường, xoay người nhìn chiến trường, sát khí trong lòng càng ngày càng đậm!

Bình Luận (0)
Comment