Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1327 - Chương 1328: Ai Dám Tranh Hùng!

Chương 1328: Ai dám tranh hùng!

Tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, thậm chí có thể nói là thảm liệt.

Các Tiên Đế đều liều mạng, thi triển hết sở học cả đời.

Tòa thành cuối cùng này cực kỳ trọng yếu, nó sẽ quyết định địa vị cuối cùng của thế lực bọn họ sau khi chúng thần đại chiến kết thúc.

Hơn nữa, nó còn ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi bản thân, giống như phúc lợi nặng ký Hàn Cầm Hổ từng hứa hẹn với đám người Thái Hư Thiên Cung.

Hoặc cũng có thể là lòng tự trọng đột nhiên dâng trào, nói chung, những yếu tố này đáng giá để đám cường giả kiêu căng khó thuần này liều mạng.

Một nơi khác trên chiến trường, Ngô Tài Thần cả người đẫm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, y thở hổn hển kịch liệt.

Đồng tiền trên đầu ngón tay y có vết tích nứt vỡ, khí tức bất ổn.

Đối diện Ngô Tài Thần, sắc mặt Tiểu Ma Đầu cũng trắng bệch.

Hai cánh tay gã run rẩy, máu thịt be bét, thân thể lung lay không thể đứng vững, ánh mắt nhìn Ngô Tài Thần tràn đầy kinh sợ.

“Ngô Tài Thần!”

“Nếu ngươi muốn liều mạng, bổn tọa sẽ liều đến cùng với ngươi!”

Rống!

Tiểu Ma Đầu rống lên, thân thể thấp bé của gã tản ra từng luồng hắc vụ vô biên.

Hắc vụ lan tràn trong hư không, hóa thành sinh vật tựa như Chân Long.

Grào!

Tiếng Long ngâm chấn động, giờ khắc này, mưa gió không thể chạm đến thân thể Tiểu Ma Đầu.

“Ngô Tài Thần, bổn tọa muốn mạng của ngươi!”

Tiểu Ma Đầu ngửa lên trời hét lớn, cước bộ cuồng mãnh lao đi, bàn tay nắm lấy một thanh cốt đao trắng hếu.

Ầm!

Khi cốt đao xuất hiện, lệ khí bạo ngược vô biên lập tức trào ra tàn sát bừa bãi.

Viu!

Một luồng bạch quang phóng lên cao, kéo theo hắc vụ vạn trượng, hung hăng lao về phía Ngô Tài Thần.

“Long Cốt đao!”

Ngô Tài Thần thì thào, con ngươi có chút dao động, khuôn mặt vốn dữ tợn của Ngô Tài Thần lập tức tràn ngập vẻ ngoan lệ.

“Muốn giết ta ư?”

“Tiểu Ma Đầu nhà ngươi không có tư cách này đâu!”

Ầm!

Ngô Tài Thần xông lên, sau lưng y xuất hiện một hư ảnh khổng lồ!

Hư ảnh này tĩnh tọa trong hư không, thân hình mơ hồ, nhưng gương mặt vô cùng rõ ràng.

Nửa mặt dữ tợn ngoan lệ, nửa mặt uy nghiêm thần uy!

Nhất niệm Phật, nhất niệm Ma!

“Giết!”

Ngô Tài Thần nổi giận gầm lên, kích thước đồng tiền tăng vọt.

Hư ảnh trong hư không mở mắt, trong mắt tỏa ra thần uy mênh mông.

“Giết!”

Nửa bên mặt ngoan lệ hung ác hét lên, nửa bên hư không đột nhiện xuất hiện lệ khí mịt mờ.

Rầm rầm!

Hu không như bị cuồng phong càn quét, Tiên Lực bạo động, dường như tất cả hoàn toàn bị lật đổ.

“Trấn áp!”

Nửa bên mặt thần uy trang nghiêm như Nộ Mục Kim Cương, thanh âm vừa dứt, nửa hư không còn lại phóng ra vô số kim quang.

Viu!

Đồng tiền lao đi, ánh mắt Ngô Tài Thần sắc như mắt ưng, tản ra vẻ băng lãnh vô tận.

“Giết!”

“Long Cốt Ma Đao, nhất đao diệt Tiên Phật!”

Tiểu Ma Đầu rít gào!

Khi ánh đao va chạm đồng tiền, một cỗ lực lượng kinh khủng bùng nổ giữa hai người!

Ầm ầm!

Lực lượng chấn động càn quét bốn phương, tạo thành từng gợn sóng trên hư không.

Hai người chấn động, đều lùi lại, sắc mặt càng thêm trắng, khí tức bất ổn.

Ngô Tài Thần cắn răng, máu tươi xông lên đến yết hầu bị y cưỡng ép nuốt xuống, thần sắc càng thêm hung ác.

“Ma Phật!”

“Nhất Chỉ Diệt Thiên!”

Ầm!

Ngô Tài Thần phóng lên cao, ngón tay điểm một cái.

Trong hư không, hư ảnh khổng lồ nhất niệm Phật nhất niệm Ma đồng thể cũng chỉ một điểm.

Xoạt xoạt!

Từng đạo lực lượng xuyên thủng hư không, tựa như bão táp xé nát hư không.

Sau khi xuất chiêu, Ngô Tài Thần hung hăng ngã xuống, sắc mặt không phải trắng bệch nữa mà là vàng nhạt.

Nhưng tất cả lực lượng trong cơ thể y đã cạn kiệt.

Thần thông này chính là một kích cuối cùng của Ngô Tài Thần.

Nếu thất bại, vậy y sẽ thua!

Tiểu Ma Đầu cười dữ tợn, hiển nhiên gã đã nhìn ra Ngô Tài Thần đã hoàn toàn kiệt sức.

“Ngô Tài Thần!”

“Ai thắng ai bại!”

“Do một kích cuối cùng này quyết định!”

Tiểu Ma Đầu điên cuồng phóng đi.

Grào!

Lập tức, một Hắc Long dữ tợn cùng Tiểu Ma Đầu vọt lên trời.

Ầm!

Khí tức chấn động, đôi mắt Hắc Long lạnh như băng nhìn chăm chú vào chùm sáng đang lao đến.

“Ma Long Trảm, Nhất Trảm Diệt Trầm Kha!”

Xèo xèo xèo!

Ánh đao lóe lên.

Thời khắc ánh đao va chạm chùm sáng.

Ngô Tài Thần như bị xe lửa tông trúng, y bị quật bay, rồi ngã mạnh xuống đất.

Phụt!

Ngô Tài Thần hộc máu, mắt tối sầm, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Y cắn đầu lưỡi, cơn đau lập tức tràn ngập toàn thân.

Ngô Tài Thần cố gắng chịu đựng, y đứng lên, thân thể không ngừng lay động, dường như một cơn gió hay một giọt mưa cũng có thể đẩy ngã y.

Trong hư không, sau khi đụng chùm sáng, ánh đao xuất hiện vết tích vỡ vụn chằng chịt.

Ầm!

Hư không rung động, Tiểu Ma Đầu ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê.

“Lão Tử...”

“Thắng!”

Ngô Tài Thần yếu ớt nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười làm người ta run sợ.

Đúng lúc này, một thân thể cao ngất đạp trên lôi đình vô biên vọt vào trong đoàn người.

“Ba nghìn quần hùng!”

“Ai dám tranh phong!”

Thanh âm vang vọng như chuông đồng, sục sôi tràn ngập trong hư không.

Ngô Tài Thần nhìn thân ảnh quen thuộc trong hư không đạo, cười khổ.

“Toàn bộ chúng thần đại chiến trở thành sân khấu của một mình hắn.”

Thời khắc Diệp Lăng đứng sừng sững trên hư không, chứng tỏ Hạ Ngạo Thiên đã hoàn toàn thất bại.

Hiện nay, tất cả Tiên Đế, kể cả Ngũ Kiếp Tiên Đế đều gần như kiệt sức.

Diệp Lăng đột nhiên xuất hiện như một tôn Sát Thần, ai có thể ngăn cản hắn chứ?

Viu!

Một thân ảnh hung hăng lao tới tấn công Diệp Lăng, khí tức dâng trào, đó là một gã cường giả Tứ Kiếp đỉnh phong.

Nhưng một kiếm quang chợt lóe lên, kẻ đó còn chưa kịp tới gần Diệp Lăng, thân thể đã nổ tung.

Rầm rầm!

Máu thịt văng tung tóe.

Trong chiến trường, một khí tức lạnh như băng cường thế bao phủ!

Bình Luận (0)
Comment