Trong hư không, máu tươi xen lẫn mưa gió phiêu tán tưới lên đại địa.
Chiến trường chìm trong tĩnh mịch, tất cả Tiên Đế trừng mắt há hốc miệng.
Chiến lực ấy quá hung hãn!
Trong hư không, ánh mắt Diệp Lăng nghiêm nghị, Cửu Đại Tiên Anh bạo động, từng cỗ Tiên Lực khủng bố tràn ngập cơ thể hắn.
“Nếu kẻ nào không phục thì lăn ra đây!”
Ánh mắt Diệp Lăng quét nhìn mọi người, hắn cười dữ tợn, rồi hai Diệp Lăng khác xuất hiện.
Nhất Khí Hóa Tam Thanh!
“Diệp Lăng ta muốn tòa thành cuối cùng này!”
“Nếu ai muốn tranh đoạt thì cứ việc đứng ra!”
Rầm rầm!
Hai Diệp Lăng bay nhanh đến chân núi, đứng trên sơn đạo, cầm Đả Thần Thạch trong tay.
Một người đã đủ giữ quan ải, trăm người cũng không thể địch lại!
Thân ảnh này mạnh mẽ rắn rỏi, khiến tất cả Tiên Đế có cảm giác không thở nổi.
“Làm sao bây giờ?”
“Lần trước Diệp Lăng đã dùng thủ đoạn này, lần này tuyệt đối không thể để hắn thành công.”
“Đúng, dù hắn cường thịnh thế nào thì cũng chỉ có một mình, chúng ta có thể làm thịt hắn.”
“Giết!”
Rầm rầm!
Từng bóng người phóng đi, hóa thành từng đạo lưu quang, lao đến sơn đạo.
Lần này không có bất kỳ Tiên Đế nào bị Diệp Lăng chấn nhiếp, dù sao lúc này đã là thời khắc cuối cùng, nếu trơ mắt nhìn Diệp Lăng cướp đi quyền khống chế, vậy kết cục sẽ không thể thay đổi nữa.
“Diệp Lăng, cút ngay!”
“Nửa bước Ngũ Kiếp thì sao, dù là Ngũ Kiếp Tiên Đế thì cũng không dám hoành đứng ở đây, ngươi muốn chết ư?!”
Vô số tiếng gào thét đều hướng đến Diệp Lăng.
“Muốn chết! Vậy ta sẽ thành toàn các ngươi!”
Ầm!
Dưới chân Diệp Lăng, lôi đình lóe lên, hóa thành từng đạo lôi xà phóng lên cao, trong phút chốc, Lôi Vực lan tràn vạn dặm!
“Nhất niệm giang sơn!”
Rầm rầm!
Từng đạo Thúy Trúc xanh biếc bay lên, tạo thành một thế giới tràn đầy Thúy Trúc.
Nhưng cái giả phải trả cũng không nhỏ, trong cơ thể Diệp Lăng, bốn Tiên Anh đã bị hút khô trong nháy mắt!
Những kẻ xông đến lập tức bị nhốt trong nhất niệm giang sơn.
Ầm ầm!
Mọi người đồng loạt công kích, nhưng không thể lập tức đánh vỡ thế giới này.
“Đến lúc thu hoạch rồi!”
Diệp Lăng cười dữ tợn, Đả Thần Thạch lặng yên đổi thành Diệt Tiên Kiếm!
Vù vù!
Kiếm quang cuộn trào trong hư không, ráng đỏ chiếu rọi!
“Nhanh! Ngăn những kẻ khác!”
Ngô Tài Thần vội vã rống lên, các cường giả Thái Hư Thiên Cung phóng lên cao, tấn công những cường giả không bị nhất niệm giang sơn bao phủ.
Lúc này, thân ảnh Diệp Lăng đã xông vào trong nhất niệm giang sơn.
Khác với bên ngoài, trong thế giới Thúy Trúc này chỉ có gió thổi và những cây trúc không ngừng lay động.
“Khốn kiếp! Phá cho ta!”
Viu!
Một đạo hàn quang xẹt qua, một cường giả chém đứt tất cả Thúy Trúc trước mặt.
Nhưng ngay sau đó, những cây trúc lập tức sinh trưởng hồi phục, khiến kẻ này choáng váng.
Ầm!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, những cây trúc sau lưng cường giả này điên cuồng đánh lên người gã, lực lượng mạnh mẽ quất kẻ này đổ máu.
“Khốn kiếp!”
“Diệp Lăng! Đồ tiểu nhân, ngươi chỉ biết sử dụng loại âm mưu quỷ kế này, có gan thì lăn ra đây cho ta!”
Rầm rầm!
Cường giả này không ngừng thúc giục Tiên Lực trong cơ thể, điên cuồng càn quét Thúy Trúc mới mọc ra, quét ngang tất cả.
“Như ngươi mong muốn!”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên khiến kẻ này run rẩy.
Trong hư không, thân ảnh Diệp Lăng chậm rãi hiện ra, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười chế nhạo.
“Không! Không!”
“Ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng coi là thật!”
“Nơi đây phong cảnh không rồi, là một thánh địa nghỉ dưỡng, ta rất thích!”
Tiên Đế vừa nổi điên ban nãy giờ lại cười ngại ngùng, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Đáng chết, sao tên khốn kiếp này lại xuất hiện!
Thực lực của gã so với Diệp Lăng thì chênh lệch như trời với đất, căn bản không thể so sánh.
Chiến, chiến cái rắm a!
“Ta chẳng có chút tế bào hài hước nào đâu, nó chết từ lâu rồi.”
“Cho nên, ta sẽ không đùa giỡn, ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Lăng nhếch miệng cười, Diệt Tiên Kiếm tỏa ra kiếm quang rực rỡ.
Tiên Đế bị Diệp Lăng nhìn chăm chú thì cười xấu hổ, vội vã xua tay.
“Không không.”
“Ngươi nói chuyện cười vẫn tốt lắm, tế bào hài hước vẫn còn nhiều!”
Tiên Đế này vừa giơ ngón tay cái lên, một đạo kiếm quang ra phóng ra.
Viu!
Khi kiếm quang lóe lên, thân ảnh Diệp Lăng đã biến mất.
Trong thế giới Thúy Trúc, Tiên Đế kia vẫn còn lộ vẻ sợ hãi, rồi tầm mắt bị máu đỏ bao phủ, không còn sinh khí.
Dưới Ngũ Kiếp chỉ là kiến hôi!
Hiện nay Diệp Lăng đã đến tình trạng cực kì đáng sợ.
Trong thế giới nhất niệm giang sơn, Diệp Lăng hóa thân thành sát thần, lặng yên di chuyển.
Khi kiếm quang lóe lên, một sinh mạng tàn lụi.
Trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, hơn trăm cường giả trong nhất niệm giang sơn chết trận toàn bộ!
Xoạt!
Mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, từng cây Thúy Trúc biến mất.
Sau đó, các Tiên Đế đang kịch chiến với cường giả Thái Hư Thiên Cung đều choáng váng.
Khí lạnh lan khắp toàn thân.
Trên mặt đất rải rác vô số thi thể chết không nhắm mắt, máu tươi chảy ra từ vết thương, bị nước mưa pha loãng.
Chết hết!
Trong thời gian ngắn như vậy, tất cả hơn trăm cường giả đều chết hết.
“Không! Không thể nào, thời gian mới trôi qua bao lâu, sao hắn có thể mạnh mẽ như vậy!”
“Đồ khốn, trong chuyện này nhất định có điều mờ ám!”
“Xong rồi, kẻ thắng lần này chắc chắn sẽ là Thái Hư Thiên Cung!”
Vô số cường giả không tin nổi cảnh tượng trước mắt, mọi người tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ầm!
Lúc này, trên đỉnh núi, quang đoàn rực rỡ bị một thân ảnh cướp lấy.
“Xin lỗi, tòa thành này thuộc về ta!”
Diệp Lăng nhếch miệng cười, tay nắm chặt, hai bản thể xuất hiện bên cạnh hắn.
Ong ong.
Quang đoàn trong tay Diệp Lăng nhanh chóng biến mất.
“Đến lúc tranh đoạt thứ hạng chúng thần bảng rồi!”
Diệp Lăng nhếch miệng cười, sau khi luyện hóa quyền khống chế tòa thành, hắn lại nổi sát khí!
Một đám Tiên Đế trừng mắt nhìn Diệp Lăng tựa như lang hổ.
Đáng chết, ngươi không phải người!