Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1329 - Chương 1330: Hóa Thần Trì

Chương 1330: Hóa Thần Trì

Hơn trăm Tiên Đế nằm trên mặt đất không thể nhắm mắt!

Tòa thành cuối cùng cũng đã có chủ nhân!

Mấy ngàn Tiên Đế ở đây đều im lặng, thầm chấp nhận kết cục hiện tại.

Nhưng, mẹ nó, ngươi lại muốn khơi mào tinh phong huyết vũ nữa ư?

Chúng thần bảng ư?

“Không! Không!”

“Diệp Lăng! Ngươi đã là người đứng đầu chúng thần bảng rồi!”

“Chẳng lẽ ngươi muốn giết hết những người ở đây ư?”

“Nếu vậy, chúng ta sẽ không mặc kệ cho ngươi giết, chúng ta sẽ phản kháng, lưỡng bại câu thương!”

Các Tiên Đế hét lên, bọn họ uy hiếp, cũng có kẻ cầu xin tha thứ.

Kết cục đã định, dù những cường giả này không cam lòng thì cũng không thể không thu liễm ngạo khí.

Dù không phục, xông lên thì cũng chỉ có thể chết vô ích, chẳng có tác dụng gì.

Diệp Lăng sững sờ, mở ra chúng thần bảng, cái tên đầu tiên chính là Diệp Lăng!

“Ta đứng đầu à?”

Diệp Lăng sững sờ, rồi lập tức hiểu ra, tại vì hắn đã đánh bại Hạ Ngạo Thiên, còn trước đó hắn đâu có đứng đầu.

“Nếu vậy các ngươi làm gì thì làm đi!”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, lập tức phóng đến tòa thành lấp lánh trên núi.

Thấy Diệp Lăng rời đi, đám Tiên Đế thở dài một hơi, trái tim kinh hoảng an ổn trở lại.

“Tên khốn kiếp rời đi rồi!”

“Đúng vậy, nhưng cuộc chiến sẽ không kết thúc.”

“Vì sao?”

“Bởi vì chúng ta vẫn muốn xếp thứ hạng cao trên chúng thần bảng!”

Viu!

Đột nhiên, máu tươi văng ra trong không trung, một tiếng sét vang vọng toàn bộ thiên địa.

“Đồ khốn, dám đánh lén người Tử Khí Đại Nhật Cung ta, chết đi!”

Rầm rầm!

Trong nháy mắt, đại chiến lại bùng nổ!

Diệp Lăng hoàn toàn không thèm quan tâm, thần sắc hắn cuồng nhiệt, nhanh như chớp vọt tới đỉnh núi.

Sở dĩ hắn không tiếp tục làm khó những tên kia là vì có một thanh âm đang kêu gọi hắn đến đỉnh núi này.

Cảm giác này rất huyền diệu, không thể nói nên lời.

“Thành trì.”

Diệp Lăng đứng trước mặt tòa thành khổng lồ, thần sắc hoảng sợ, cảm thụ khí tức tang thương cổ xưa đập vào mặt.

Két.

Đột nhiên cửa thành mở ra, Diệp Lăng suy nghĩ, rồi phi thẳng vào trong thành, Tiên Khí trong thân thể vẫn điên cuồng lưu chuyển, cực kì cảnh giác.

Sau khi vào thành, Diệp Lăng nhìn tòa thành chìm trong bầu không khí trầm lặng, hắn hít sâu một hơi.

Thình thịch!

Trái tim Diệp Lăng chợt đập mạnh, hắn đi theo chỉ dẫn trong lòng, chậm rãi đi đến trung tâm tòa thành.

Khi tới nơi, hắn lập tức chấn động kịch liệt.

Trung tâm tòa thành này không phải là đại điện, mà là một cáo ao lóe lên thần quang mịt mờ.

Trong ao tản ra thất thải thần quang, sương khói lượn lờ không ngừng bốc lên.

“Chuyện này... lực lượng này!”

Trong lòng Diệp Lăng run rẩy, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn cái ao kia, hắn cảm thấy máu tươi trong cơ thể mình bị lực lượng này kích thích dâng trào.

“Hậu bối của ta, hãy bước vào Hóa Thần Trì!”

Thanh âm như từ đám mây truyền đến, không thể tìm ra phương hướng chính xác.

Hóa Thần Trì?

Diệp Lăng sững sờ, hít sâu một hơi, cắn răng trực tiếp nhảy xuống.

Ào.

Bọt nước văng lên, khi Diệp Lăng nhảy xuống, mưa gió hoàn toàn ngừng lại.

Cầu vòng bao phủ hư không, giống như những cây cầu xây dựng trên bầu trời.

“Chuyện gì vậy?!”

“Sao lại ngừng, hơn nữa còn có dị tượng!”

“Chẳng lẽ là có bảo bối?”

“Không đúng, có phải do tên Diệp Lăng đáng chết kia làm ra không?”

Dưới núi, một đám Tiên Đế chấn động thì thào, trong hư không, mưa gió giông bão đã biến mất, chỉ còn lại thần uy.

Trong Hóa Thần Trì, Diệp Lăng vừa nhảy vào liền cảm thấy cả người khô nóng, máu tươi trong cơ thể không ngừng sôi trào.

Bọt khí nổi lên trong Hóa Thần Trì, sau đó nổ tung.

Sinh rồi tử, tử rồi sinh.

Diệp Lăng vô cùng kích động, bộ dáng cực kì cuồng nhiệt!

“Đây là lực lượng nguyên thủy!”

“Hóa Thần Trì này đang cải tạo thể chất của ta, cải tạo máu tươi của ta!”

Diệp Lăng hoàn toàn kích động.

Không phải hắn không đủ bình tĩnh, mà là vì kỳ ngộ này khiến hắn thật sự không thể bình tĩnh.

Lực lượng trong Hóa Thần Trì đang cải tạo khí huyết và cơ thể hắn!

Lúc trước khi tranh đoạt Thanh Long Ngọc Tủy, thân thể Diệp Lăng đã có xu hướng lột xác thành huyết mạch thượng cổ, cũng chính là huyết mạch nguyên thủy.

Thế nào là thượng cổ, thế nào là nguyên thủy?

Nói đơn giản thì chính là đánh thức huyết mạch tổ tiên Nhân Tộc ẩn chứa trong cơ thể Diệp Lăng!

Vù vù!

Một tia lực lượng nhanh chóng sinh trưởng trong cơ thể Diệp Lăng!

“Thần Mạch!”

Diệp Lăng đang đắm chìm trong niềm kinh hỉ lập tức kinh hãi, hắn phát hiện Thần Mạch thứ bảy đang nhanh chóng mở rộng!

Tử kim quang không ngừng hiện lên, tràn ngập trong Thần Mạch.

Ầm!

Trong nháy mắt, Thần Mạch thứ bảy điên cuồng khai mở!

Lực lượng vô biên lan khắp toàn thân.

Lực lượng như nước lũ cuồn cuộn lan tràn, cực kì khủng bố.

“Đây rốt cuộc là sao?!”

Diệp Lăng kinh ngạc thì thào, cảm thụ máu tươi trong cơ thể có vẻ sắp hoàn thành lột xác, hắn không thể nào tin được.

“Hậu bối, đây là kỳ ngộ cuối cùng ta có thể cho ngươi.”

“Sau khi thức tỉnh thể chất nguyên thủy, ngươi sẽ phải gánh vác trách nhiệm liều mạng tử chiến của tiên liệt tộc ta!”

Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc vang vọng trong đầu Diệp Lăng.

“Là giọng cung chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung!”

Diệp Lăng chấn động, rốt cuộc hắn đã hiểu.

Đúng lúc này, một tia lực lượng viễn cổ thiêu đốt cơ thể hắn.

Vô số lực lượng dâng trào trùng kích, thân thể Diệp Lăng lóe ra từng tia thần quang.

Rầm rầm!

Ngàn vạn đạo thần quang phóng lên từ Hóa Thần Trì, xông thẳng lên trời.

Đám Tiên Đế dưới chân núi chấn động nhìn dị tượng trên đỉnh núi.

Ngàn vạn tia sáng lộng lẫy khiến bọn họ cảm thấy khí tức đè nén không gì sánh được.

Không chỉ giới hạn trong không gian chúng thần trận chiến, thần quang kia xuyên thủng hư không, kéo dài mãi.

Đế Vực!

Tam giới!

Cửu U Địa ngục!

Giờ khắc này, trong hư không, từng đạo thất thải thần quang lặng yên tràn ngập.

Bình Luận (0)
Comment