Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 1331 - Chương 1332: Lão Tử Đến Đòi Nợ

Chương 1332: Lão tử đến đòi nợ

Trong chúng thần chi chiến lần này, Thái Hư Thiên Cung chính là phe được lợi lớn nhất.

Sở hữu ba tòa thành lớn, hơn 30 thành nhỏ, tuyệt đối ngạo thị tất cả thế lực còn lại.

Hơn nữa, trên chúng thần bảng, Thái Hư Thiên Cung cũng chiếm tỉ lệ rất cao, đặc biệt là Diệp Lăng và Ngô Tài Thần còn mang đến một tin vui đáng kinh ngạc.

“Không tệ, các ngươi đều là đại công thần của Thái Hư Thiên Cung ta!”

Thái Hư Đế Quân cười lớn, ông đứng lên, nhìn đám người Diệp Lăng, con ngươi lấp lánh.

“Đặc biệt là Diệp Lăng, ngươi khiến ta thật kinh ngạc!”

“Càng không ngờ là ngươi lại lấy tu vi Ngũ Kiếp Tiên Đế xuất quan.”

Thái Hư Đế Quân lắc đầu, cường giả bốn phía gật đầu, đều tấm tắc cảm thán.

Dù là Hàn Cầm Hổ vốn rất coi trọng Diệp Lăng thì cũng không thể tin được Diệp Lăng lại đột phá đến tình trạng này trong thời gian ngắn như vậy.

“Trước đây, khi Diệp Lăng còn là Tam Kiếp Tiên Đế, hắn đã lên đến tầng 5 Thông Thiên tháp, không biết hiện tại hắn có thể lên đến tầng bao nhiêu?”

Hàn Cầm Hổ thầm nghĩ, rồi y nở nụ cười, không cần biết hắn sẽ lên đến tầng bao nhiêu, nhưng có thể đoán được là Thái Hư Thiên Cung sẽ có một tuyệt thế yêu nghiệt.

“Các ngươi đã lập đại công, đương nhiên phải được trọng thưởng!”

“Diệp Lăng, Ngô Tài Thần, Phúc Lâm, ba người các ngươi được ban thời gian một năm tu luyện dưới Thái Hư Thần Thụ, những người còn lại sẽ được tu luyện nửa năm.”

Thái Hư Đế Quân chậm rãi nói, ba người Diệp Lăng sững sờ, rồi lập tức kinh hỉ.

Tu luyện một năm dưới Thái Hư Thần Thụ!

Móa móa móa!

Diệp Lăng điên cuồng hét lên trong lòng, phúc lợi này hắn căn bản không dám nghĩ đến, phải biết rằng trước đây chỉ tu luyện một tháng nhưng Diệp Lăng đã được lợi rất nhiều, nếu là một năm...

Diệp Lăng không dám tưởng tượng, chỉ biết rằng viễn cảnh ấy sẽ đẹp khủng khiếp.

“Mỗi người các ngươi sẽ được ban thưởng 10 vạn điểm cống hiến, 50 vạn cực phẩm Tiên Thạch.”

Thái Hư Đế Quân mỉm cười chậm rãi nói tiếp, mọi người còn chưa hết kinh hỉ thì lại có thêm niềm kinh hỉ khác đập vào mặt.

Thật sung sướng!

Diệp Lăng nắm chặt tay, nở nụ cười lớn hở cả răng.

“Được rồi, các ngươi vất vả lâu như vậy có lẽ đã mệt mỏi, đi nghỉ trước đi.”

Thái Hư Đế Quân khoát tay áo, mọi người gật đầu, sau đó ra khỏi đại điện.

“Tiếp đó, đến lúc ta đi đánh cờ rồi.”

Thái Hư Đế Quân hít sâu một hơi, trong con ngươi lóe lên phong mang, cực kì uy nghiêm.

Đám người Diệp Lăng xem như hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, nhiệm vụ cò kè mặc cả sắp tới phụ thuộc cả vào Thái Hư Đế Quân.

Ngoài cung điện, một đám Tiên Đế vô cùng kích động, cực kì hưng phấn.

Kỳ thực, so với điểm cống hiến và cực phẩm Tiên Thạch, thì thời gian tu luyện dưới Thái Hư Thần Thụ mới thật sự hợp ý bọn họ, đây chính là đại kỳ ngộ hiếm có khó gặp.

Thậm chí có cường giả gia nhập vào Thái Hư Thiên Cung chính là vì muốn được tu luyện dưới Thái Hư Thần Thụ, Thái Hư Thần Thụ huyền diệu thần kỳ thế nào Diệp Lăng đã được thể nghiệm hết trong lúc tu luyện trước đây.

“Diệp Lăng, xem ra thời gian chúng ta rời khỏi Đế Vực sẽ phải lùi lại.”

Ngô Tài Thần đứng bên cạnh Diệp Lăng hung hăng vỗ bả vai hắn một cái, y cũng cực kì kích động.

Thời gian một năm đủ để khiến Ngô Tài Thần đột phá lần nữa, thậm chí tiến tới cảnh giới cao hơn nữa.

“Thế nào? Ngươi không muốn à? Vậy nhường thời gian một năm của ngươi cho ta đi?”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, vẻ mặt tràn đầy cuồng nhiệt.

“Má nó, vậy mà ngươi dám nói ra, cút đi, nếu còn có ý đồ không an phận nữa, lão tử sẽ chặt ngươi!”

Dứt lời, Ngô Tài Thần cười lên ha hả, Diệp Lăng bĩu môi, người này thật nhỏ mọn.

Nếu Ngô Tài Thần biết Diệp Lăng nghĩ gì trong lòng, có lẽ y sẽ phát điên đòi quyết chiến với hắn.

Cái tên khốn kiếp này, nếu có người xuất hiện cướp đoạt thời gian tu luyện của hắn, sợ rằng Diệp Lăng sẽ trực tiếp hóa thân thành một tên chó điên cắn bừa.

“Diệp Lăng, chờ với.”

Đúng lúc này đột nhiên có người hô, Diệp Lăng quay người lại, là Hàn Cầm Hổ.

“Diệp Lăng, ta đi trước đây.”

Ngô Tài Thần nói với Diệp Lăng, sau đó xoay người rời đi.

“Ngươi giỏi lắm, làm ta nở này nở mặt.”

Hàn Cầm Hổ cười nói, vỗ gò má của mình một cái, khuôn mặt sáng láng.

Diệp Lăng đến từ Hư Hóa thành, có thể nói hắn là bộ hạ đại biểu Hàn Cầm Hổ lấy được thành tích, y là thành chủ, đương nhiên cũng được thơm lây.

“Hắc hắc, đương nhiên, chắc chắn sẽ không khiến Cung Chủ mất mặt.”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, không có chút khiêm tốn nào.

Tại sao lại phải khiêm tốn, đây chính là chiến tích huy hoàng bản thân liều mạng làm nên, vậy mà không được khoe ra, thế có phải quá hà khắc rồi hay không?

“Ngươi cứ đắc ý đi.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thành tích của ngươi quả thật đủ để đắc ý.”

Hàn Cầm Hổ cười cười, vỗ bả vai Diệp Lăng.

“Đúng rồi, ngươi còn món nợ chưa đòi kìa, ngươi tự quyết định nhé.”

Hàn Cầm Hổ dứt lời, cười ha ha xoay người rời đi.

Diệp Lăng đứng trên bậc thang sững sờ, nghi hoặc với lời Hàn Cầm Hổ nói.

Nợ?

Nợ gì?

Đột nhiên tròng mắt Diệp Lăng sáng lên, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

Một ngày sau, trước sơn môn Kỳ Lân tông.

Hai Tiên Đế thủ vệ dựa lưng vào sơn môn, ỉu xìu, khuôn mặt uể oải.

“Ai, có lẽ chúng ta chẳng có tiền đồ gì trong tông môn.”

“Tiền đồ?”

“Ha hả, còn sống đã là không tệ rồi, tiền đồ cái píp.”

“Hiện nay người trong tông môn vẫn khinh bỉ hành vi quỳ xuống vả mặt của ta lúc trước, nhưng ta không đồng tình chút nào.”

“Nếu là bọn họ, bọn họ muốn sống hay muốn giữ mặt mũi hả?”

Hai Tiên Đế giữ cửa tức giận quát, sau đó lắc đầu cười sầu thảm.

Sau khi Diệp Lăng đại náo Kỳ Lân tông, địa vị hai người này xuống dốc không phanh.

Hiện nay đã trở thành người giữ cửa dài hạn.

Không còn hi vọng tiến thêm, trực tiếp trở thành nhân vật râu ria.

“Này, ngươi nhìn xem, có phải thân ảnh kia có chút quen thuộc hay không?”

“Đâu, để ta xem nào.”

Hai Tiên Đế xoa mắt nhìn sơn đạo.

Đột nhiên, sắc mặt hai người lập tức đại biến, trắng bệch như tờ giấy.

“Má ơi, tên khốn kiếp lại tới!”

“Câm miệng! Ngươi muốn chết à?”

“Sao lại vậy chứ?!”

“Tên sao chổi lại tới rồi, má ơi, ta không dám nghĩ đến tiền đồ của chúng ta nữa!”

“Tôi tăm chả dám nghĩ nữa!”

Trên sơn đạo, Diệp Lăng cười híp mắt, hai tay chắp sau lưng, đi thẳng tới sơn môn Kỳ Lân tông.

“Ồ, lại là hai ngươi à?”

“Đúng là duyên phận.”

Diệp Lăng nhe răng cười, hai Tiên Đế run lẩy bẩy.

Duyên phận?

Duyên phận cái píp!

“Xin hỏi, lần này ngài tới là có gì phân phó?”

Một Tiên Đế gan lớn hơn chút lắp bắp nói.

Diệp Lăng nhếch miệng cười, nụ cười xán lạn.

“Lão tử đến đòi nợ!”

Bình Luận (0)
Comment