Trong Kỳ Lân tông, trong một đại điện, ngồi nam tử mặc hắc bào nhắm mắt dưỡng thần.
“Không xong, không ổn rồi!”
Một Tiên Đế giữ cửa sợ hãi chạy vào, khuôn mặt đổ mồ hôi cuồn cuộn.
Nam tử hắc bào mở mắt, sắc mặt âm trầm, lão chính là Hắc Nha trưởng lão của Kỳ Lân tông, người trước đây dẫn Diệp Lăng đi đến Kỳ Lân Trì.
“Hốt hoảng như vậy còn ra thể thống gì?!”
“Có chuyện gì? Chẳng lẽ có người đánh tới? Hay có ai đến đòi nợ?!”
Hắc Nha trưởng lão giận giữ quát, trực tiếp đứng lên, liếc mắt nhìn kẻ đang hốt hoảng kia, trong lòng đã trực tiếp quyết định số phận hẩm hiu của hắn.
Không có chút hàm dưỡng nào, sau này sao có thể phát triển trong Kỳ Lân tông?
“Đúng đúng đúng!”
“Chính là có người tới đòi nợ.”
“Hắc Nha trưởng lão, ngài biết tiên tri ư? Ta thật bội phục ngài!”
Tiên Đế giữ cửa vội vàng gật đầu, khuôn mặt sùng bái, Hắc Nha Tiên Đế thật mạnh, thậm chí biết có người đến đòi nợ!
“Mẹ nó!”
Hắc Nha trưởng lão đạp Tiên Đế kia một cước khiến y té lộn mèo, lão hung tợn chỉ vào y, khuôn mặt dữ tợn.
“Tên khốn kiếp, đừng có nịnh hót lúc này!”
“Nơi này là Kỳ Lân tông, kẻ nào muốn chết mà dám tới Kỳ Lân tông ta đòi nợ!”
“Dù có thì bổn tọa cũng có thể một chưởng đánh chết hắn, tên khốn kiếp không có cốt khí!”
Hắc Nha trưởng lão rống giận, sau đó lập tức bình tĩnh lại, nhìn Tiên Đế mê mang trên mặt đất thì cười lạnh một tiếng.
A phi!
Không có tiền đồ, đường đường là Kỳ Lân tông, ai dám đến đòi nợ chứ, đó không phải là đòi nợ, đó là chịu chết!
“Trưởng lão... Là thật...”
Tiên Đế kia vội vã bò dậy, vừa muốn nói, nhưng Hắc Nha trưởng lão lại xua tay ngăn lại.
“Chớ nói nữa!”
“Tên yếu đuối không có cốt khí nhà ngươi làm mất mặt Kỳ Lân tông ta.”
“Dù thực sự có người tới đòi nợ thì cũng không cần sợ, bổn tọa sẽ đập chết hắn, đối với hành vi khiêu khích Kỳ Lân tông ta, bổn tọa sẽ không lưu tình!”
“Không đập chết hắn, bổn tọa ăn cả bát ruồi!”
Hắc Nha trưởng lão vỗ ngực quát, châm chọc nhìn Tiên Đế vừa mới bò dậy.
Nhìn đi, ta cứng rắn như vậy đấy, cuồng ngạo như vậy đấy!
“Trưởng lão, người đến là Tứ Kiếp Tiên Đế Thái Hư Thiên Cung mấy tháng trước từng tới đây!”
Tiên Đế giữ cửa mặt không đổi sắc nói, y nhìn chằm chằm Hắc Nha trưởng lão, trong lòng khinh miệt cười nhạt.
Đồ khốn, kiêu ngạo cái gì?!
Còn đòi ăn một bát ruồi, ngươi có giỏi thì nốc cạn cho ta xem, lão già ghê tởm!
Hắc Nha trưởng lão chấn động, đồng tử dao động kịch liệt, rồi lập tức trấn định lại.
“Thì sao?”
Hắc Nha trưởng lão khinh miệt cười, sau đó quay đầu nhìn Tiên Đế kia.
“Ngươi biết con ruồi là gì không?”
“Ruồi là một loài vật có cánh biết bay, ở quê hương chúng ta gọi tắt nó là con ruồi.”
“Nhưng ông trời có đức hiếu sinh, bẻ gãy cánh nó thì không phải chuyện tốt đẹp gì, cho nên chuyện ban nãy ta chỉ nói đùa mà thôi.”
Dứt lời, Hắc Nha trưởng lão khoát tay áo, xoay người rời đi, Tiên Đế giữ cửa đứng sau nhìn rõ ràng, khi lão ta ra khỏi đại điện, bắp chân còn run rẩy .
Trên sơn đạo Kỳ Lân tông, Diệp Lăng thong thả chậm rãi bước đi, không phải hắn đang đi dạo, mà đích đến chính là Kỳ Lân trì.
Mà bên cạnh hắn chính là Hắc Nha trưởng lão ban nãy còn thề thốt rằng sẽ đập chết hắn.
“Diệp tiểu tử, ta cho ngươi biết, một tháng sau ngươi phải ra khỏi Kỳ Lân Trì, rồi lập tức rời khỏi Kỳ Lân tông ta.”
“50 vạn cực phẩm Tiên Thạch sẽ đưa ngươi lúc ngươi rời đi, tuyệt đối không thiếu.”
Hắc Nha trường lão nghiêm mặt nói, tên khốn kiếp đi cạnh lão này đã khiến Kỳ Lân Đế Quân tức giận đập không biết bao nhiêu món đồ, khiến các cường giả khác kinh hồn táng đảm.
“Yên nào, ngươi làm như ta là quái vật ấy.”
“Ngươi yên tâm, sau khi rời khỏi Kỳ Lân Trì, ta tuyệt đối không ở lại lâu.”
Diệp Lăng xoay người, cười vỗ bả vai Hắc Nha trưởng lão, sau đó tiến về căn nhà lá.
Nhìn bóng lưng Diệp Lăng rời đi, Hắc Nha trưởng lão nuốt nước miếng một cái.
“Lần này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nhưng tên khốn kiếp này rất giỏi gây sự, không chừng...”
Hắc Nha trưởng lão vỗ đầu giậm chân, rồi xoay người rời đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Vẫn là hoàn cảnh quen thuộc, vẫn là gian phòng cỏ tranh, trong hư không, vẫn có các đạo ý thức cường đại.
Diệp Lăng nhìn xung quanh, nhếch miệng nở nụ cười.
“Này, các lão gia, lão tử ta trở lại rồi!”
“Ra đây nào, hôm nay khí trời tốt như vậy, đằng nào cũng rảnh rỗi, chúng ta tâm sự đi.”
“Tất cả ra đây đi, đừng ẩn núp như rùa rụt đầu thế, lâu không gặp các ngươi, lão tử ta rất nhớ mong.”
Diệp Lăng tìm một tảng đá lớn thoải mái ngồi xuống, chân bắt chéo, cười quỷ dị.
Trong hư không hoàn toàn tĩnh mịch.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, không có bất cứ động tĩnh nào khác.
“Làm sao vậy?”
“Không phải lúc trước nhảy nhót lợi hại lắm sao? Không phải gào thét muốn giáo huấn lão tử sao?”
“Hôm nay thế nào đấy, sao không dám nói lời nào?”
“Đừng vậy chứ, ta cho các ngươi cơ hội, thật đấy, ta còn sợ các ngươi nghẹn chết đây này.”
Diệp Lăng xua tay, chân bắt chéo lắc lư, cực kì thích ý.
Bípppp.
Đột nhiên, trong hư không vang lên một âm thanh khác thường.
Diệp Lăng trực tiếp đứng lên, sắc mặt âm trầm, cười lạnh nhìn hư không.
“Tên khốn kiếp quỷ kế đa đoan.”
“Không dám nói lời nào, nhưng lại dùng rắm để tỏ bất mãn với ta!”
“Tới đây, ra đây cho lão tử, cái đồ khốn kiếp đánh rắm khinh bỉ ta!”
Diệp Lăng kêu gào, nhưng hư không vẫn tĩnh mịch.
Người nào dám ra?
Tên này rõ ràng là một tên lưu manh, lúc trước bị hắn bẫy còn chưa đủ thảm ư?
Bị mắng cũng kệ, dù sao vẫn tốt hơn bị hắn tóm được nhược điểm.
Sau 30 phút, Diệp Lăng lắc đầu, cũng hết sức.
“Một đám vô dụng, rắm thì lớn mà không có cốt khí.”
“Các ngươi đúng là đám rùa già bất tử nghìn vạn năm, nhẫn nhịn giỏi thật!”
Dứt lời, Diệp Lăng hung hăng xoay người tiến vào gian nhà có Kỳ Lân Trì.
Sau khi Diệp Lăng tiến vào, trong hư không, đám Tiên Đế lặng yên xuất hiện.
Đám Tiên Đế viền mắt rưng rưng nhìn Diệp Lăng rời đi, suýt nữa đốt pháo chúc mừng.
Tên khốn kiếp cuối cùng cũng đi rồi.