Diệp Lăng chỉ là tu vi Ngũ Kiếp sơ kỳ, nhưng khiến các Tiên Đế canh gác Kỳ Lân Trì đều kinh sợ.
Gia hỏa này chắc chắn là con nhím cả người là gai, không cẩn thận chọc phải hắn thì sẽ bị hắn bắn gai đầy người, muốn gỡ cũng không xong.
“Tên nhãi này mắng quá độc, không có chút kính già yêu trẻ gì hết!”
“Ta rất muốn liều mạng lưỡng bại câu thương với hắn, một mạng đổi một mạng, để bảo vệ tôn nghiêm và chút mặt mũi cuối cùng của mình.”
“Haizz, có ai không muốn đánh chết hắn chứ? Nếu ai không muốn, kẻ đó quá hèn nhát!”
“Được rồi, bây giờ không phải lúc chúng ta dìm nhau, đằng nào cũng không được ra rat, ồn ào ở đây thì có tác dụng chó gì.”
Một đám Tiên Đế nghiến răng nghiến lợi, bọn họ thật sự không thể làm gì tên lưu manh Diệp Lăng này.
Trong hư không, từng đạo ý thức giăng khắp nơi chậm rãi tiêu tán, bọn họ lại ẩn nấp vào trong hư không.
Diệp Lăng ở trong Kỳ Lân Trì, cả người tỏa thần quang, khí tức dâng trào.
Bọt khí mang hư ảnh Kỳ Lân nổi lên mặt nước trong Kỳ Lân Trì, rồi lập tức vỡ nát, toát ra một cỗ khí tức cường hãn rót vào trong cơ thể Diệp Lăng.
Bọt khí không ngừng nổi lên quanh thân Diệp Lăng, bay lên rồi vỡ ra, từng luồng khí tức lượn lờ.
Trong cơ thể Diệp Lăng, khí tức huyết mạch thượng cổ không ngừng sôi trào.
Từng luồng Kỳ Lân lực chậm rãi thẩm thấu vào trong cơ thể Diệp Lăng, dung hợp vào huyết mạch thượng cổ vừa mới thức tỉnh.
Từng luồng lực lượng không mạnh nhưng lại khiến kẻ khác phải kinh ngạc không ngừng dung hợp vào thân thể Diệp Lăng.
Hiện nay, thân thể Diệp Lăng đã đến bình cảnh, Kỳ Lân Trì không có tác dụng lớn với hắn, thế nhưng có còn hơn không, tăng lên một chút cũng là có lợi cho Diệp Lăng.
Thần Mạch đã mở ra bảy cái, lực lượng Thần Mạch không ngừng lưu chuyển trong thân thể.
Sau khi thức tỉnh huyết mạch thượng cổ, lực lượng của Diệp Lăng đã lột xác thành công, đột phá đến một cấp bậc cao hơn.
Hiện nay, dù chỉ dựa vào lực lượng thân thể, Diệp Lăng có thể đánh bại tất cả cường giả Ngũ Kiếp trung kỳ.
“Ta sẽ không lãng phí một tháng này!”
Diệp Lăng ngâm mình trong Kỳ Lân Trì nở nụ cười quỷ dị, ngay sau đó, hắn như trở thành một cái lò luyện lớn.
Vù vù!
Trong Kỳ Lân Trì, lực lượng đáng sợ chen chúc tràn về phía hắn, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đây chính là công dụng nghịch thiên của Cửu U Đế Công bát trọng!
Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Lăng đã ở trong Kỳ Lân Trì ước chừng hơn nửa tháng.
Lực lượng của hắn đã tăng trưởng, nhưng không có đột phá mang tính lột xác.
Trong Kỳ Lân Trì, thân thể Diệp Lăng tựa như lưu ly, tản ra thất thải thần quang, không có một tia tạp chất, đại biểu cho khí lực tinh thuần.
Trong hơn nửa tháng qua, tuy Diệp Lăng không có đột phá thực chất nào, nhưng thần thông của hắn đã tăng mạnh!
Long Phượng bảo thể!
Thần thông này là thủ đoạn hộ thân mạnh nhất Diệp Lăng.
Hiện nay, Long Phượng bảo thể đã đột phá đến bảy đạo!
Bảy đạo Long Phượng bảo thể chậm rãi phát sáng, bao quanh Diệp Lăng.
Ong ong.
Long Phượng quang mang lóe lên, ngăn cách tất cả lực lượng trùng kích và đè ép.
Lực lượng trong Kỳ Lân Trì này chính là đồ đại bổ vô cùng trân quý đối với Long Phượng bảo thể.
Sau một tháng, Diệp Lăng chậm rãi ra khỏi gian nhà lá, ánh mắt sắc bén, phóng ra thần quang sắc bén như đao.
“Lão già, lão tử ta đi đây.”
“Đây là cơ hội báo thù cuối cùng ta cho các ngươi, nếu các ngươi không xuất hiện, vậy sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
“Ta là người kính già yêu trẻ mà, thoải mái xuất hiện đi, chúng ta cùng hữu hảo tán gẫu!”
Ánh mắt Diệp Lăng liếc nhìn hư không, nhếch miệng cười, không ngừng châm chọc nói.
Trong hư không vẫn bình lặng, không có chút động tĩnh nào.
“Hazzz, một đám rùa rụt đầu!”
Diệp Lăng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, sau đó chắp hai tay sau lưng kiêu ngạo rời đi.
Phía sau, khí tức phẫn nộ ngập trời tràn ngập trong thiên địa.
“Khốn kiếp!”
“Lão tử muốn đồng quy vu tận cùng hắn!”
“Đi đi, chúng ta tuyệt đối không ngăn cản ngươi.”
Sau vài tiếng quát, hư không lại bình ổn, không còn động tĩnh.
Sau đó Diệp Lăng tìm được Hắc Nha trưởng lão, cầm lấy 50 vạn cực phẩm Tiên Thạch mà Thái Hư Đế Quân và Kỳ Lân Đế Quân đã thống nhất.
Trong ánh mắt tức giận của Hắc Nha trưởng lão, Diệp Lăng dương dương đắc ý rời đi.
Trước sơn môn Kỳ Lân tông, Diệp Lăng quay đầu nhìn ngọn núi sương khói phiêu miểu, rồi nở nụ cười nhìn hai tên giữ cửa sắc mặt tái nhợt.
“Các ngươi rất tốt, ta xem trọng các ngươi!”
Dứt lời, Diệp Lăng tiêu sái rời đi, để lại hai Tiên Đế chân cẳng run lẩy bẩy.
“Đi nha.”
“Đi thật nha.”
“Tuyệt đối đừng đến nữa, ngươi là sao chổi, người nào đụng phải người đó xui xẻo!”
Trên đường trở về, Diệp Lăng lướt trong hư không, trong lòng có cảm giác kinh sợ.
Hơn nữa một dự cảm rất xấu đang chậm rãi bao phủ Diệp Lăng khiến hắn rợn cả tóc gáy.
“Không ổn!”
“Chẳng lẽ sẽ gặp chuyện không may!”
Diệp Lăng kinh ngạc, nhưng hắn không hiểu mình có thể gặp phải chuyện gì.
Khi Diệp Lăng vừa mới trở lại Thái Hư Thiên Cung, Hàn Cầm Hổ tìm tới hắn.
“Diệp Lăng, ngươi trở về thật đúng lúc.”
“Có lão bằng hữu của cung chủ rãnh rỗi dạo chơi đến đây, hứng thú muốn gặp người lập công cho Thái Hư Thiên Cung lần này.”
“Đây chính là kỳ ngộ lớn, vị lão bằng hữu của cung chủ có tu vi sâu không lường được, nếu được chỉ điểm, ngươi sẽ được lợi cả đời!”
Nghe thế, Diệp Lăng biến sắc, nhưng vẫn cười tươi.
“Không biết lão bằng hữu của Đế Quân là thần thánh phương nào?”
Hàn Cầm Hổ cười đáp.
“Ta cho ngươi biết, đó không phải người bình thường đâu.”
“Hắn đường đường là Cửu Kiếp Tiên Đế.”
“Trước khi Thái Hư Thiên Cung thành lập, hắn đã vang danh khắp Đế Vực.”
“Hơn nữa, có người nói rằng hắn chính là cường giả sống sót từ Phong Thần Chi Chiến kỷ nguyên trước !”
Trái tim Diệp Lăng đập kịch liệt, hắn hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh.
“Vị cường giả này có một con Hắc Điểm Hổ, tay cầm roi sắt, chiến lực vô song!”
Sau khi Hàn Cầm Hổ tả thêm vài điểm đặc thù, thân thể Diệp Lăng không tự chủ lắc lư một cái.
Rồi hắn cười lạnh.
Hóa ra là vị “Lão bằng hữu” này!