Một câu đạo hữu xin dừng bước khiến thân thể Diệp Lăng lập tức run lên, bước chân cũng dừng lại.
Một lực lượng hắc ám huyền diệu bao phủ Diệp Lăng, từng cỗ lực lượng vô hình không ngừng ăn mòn bộ não của hắn.
Tinh thần Diệp Lăng đột nhiên trở nên mơ hồ, không còn tỉnh táo.
Còn sinh ra hảo cảm đối với Thân Công Báo, hảo cảm này là sự tin tưởng, tin tưởng không giấu giếm bất cứ điều gì
Đầu độc!
Những lời này mang theo hiệu quả đầu độc, nhưng khi Diệp Lăng dừng bước, trong thân thể hắn chợt lóe lên một vầng sáng mơ hồ.
Trong nháy mắt, tinh thần hắn tỉnh táo, tâm linh trong suốt như lưu ly, tản ra hào quang huy hoàng.
“Lợi hại.”
Diệp Lăng thầm than, nếu tâm trí hắn không kiên định, sợ rằng trong một khắc xoay người vừa rồi, hắn đã trở thành một cái xác không hồn vô ý thức.
Trong Phong Thần Chi Chiến, Thân Công Báo đã dùng những lời này giết chết không biết bao nhiêu cường giả.
“Đạo hữu, nhiều năm không gặp, thái độ ngươi như vậy khiến Thân mỗ thật đau lòng.”
Thân Công Báo nhếch miệng cười, vuốt râu dê của mình, trong mắt lóe lên thần quang rực rỡ, ẩn chứa sự gian trá quỷ dị.
Không nhận ra Diệp Lăng ư?
Tuyệt đối không thể, khí tức Diệp Lăng không hề thay đổi, đối với Thân Công Báo mà nói, dù gã chết thì cũng sẽ không thể quên được khí tức này.
“Thân huynh, ngươi nói gì vậy?!”
Thái Hư Đế Quân đờ ra, nhìn Thân Công Báo cười khổ thì không hiểu gì.
Thân Công Báo, đường đường là cường giả sống sót trong Phong Thần Chi Chiến, vậy mà lại quen Diệp Lăng mới có tu vi Ngũ Kiếp sơ kỳ ư?
Đùa gì thế? Hơn nữa có vẻ hai người đã quen biết từ lâu thì phải?
“Ta nghĩ ngươi nhận lầm người rồi.”
Diệp Lăng xoay người, bình tĩnh nói, trong mắt hiển lộ phong mang.
Thân Công Báo lắc đầu, chậm rãi đi về phía Diệp Lăng.
“Thân huynh!”
Thái Hư Đế Quân thấy tình thế không đúng thì bước ra, đứng bên cạnh Diệp Lăng.
“Không biết tiểu tử này làm gì đắc tội Thân huynh. Nhưng Thân huynh ngươi lòng dạ bao dung, không nên chấp nhặt với tiểu bối thì hơn. Dù sao tiểu tử này cũng là người Thái Hư Thiên Cung ta, còn vừa mới lập được đại công!”
Thái Hư Đế Quân chậm rãi nói, trong đôi mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Dù thế nào thì Diệp Lăng vẫn là người của Thái Hư Thiên Cung.
Nếu Thân Công Báo muốn động đến Diệp Lăng, Thái Hư Đế Quân không ngại động thủ với gã, dù sao nơi đây cũng là Thái Hư Thiên Cung, không cho bất luận kẻ nào làm càn, kể cả kẻ đó là Thân Công Báo.
Diệp Lăng kinh ngạc nhìn Thái Hư Đế Quân.
Hắn không ngờ Thái Hư Đế Quân thẳng thắn như vậy, trực tiếp đứng về phía hắn.
Thân Công Báo vẫn bước đến, lắc đầu nhìn Thái Hư Đế Quân.
“Ta muốn giết hắn, các ngươi không cản được.”
“Tránh ra, nếu không ta sẽ huyết tẩy Thái Hư Thiên Cung!”
Ầm!
Khí tức đáng sợ càn quét toàn bộ Thái Hư Thiên Cung, khí tức ấy như bão táp gầm thét không ngừng cuộn trào.
Thịch thịch thịch!
Diệp Lăng cảm thấy dường như trái tim mình đang bị một cây búa vô hình hung hăng nện xuống, lồng ngực hắn chấn động, sắc mặt trắng bệch.
Phụt!
Diệp Lăng phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc uể oải, nhưng đôi mắt vẫn xán lạn như trước.
“Thân Công Báo!”
Sắc mặt Thái Hư Đế Quân dữ tợn, giậm chân, lực lượng điên cuồng lan ra từ dưới chân ông.
Xèo xèo xèo!
Lực lượng này lập tức đánh nát khí tức đang tràn ngập Thái Hư Thiên Cung.
“Thân Công Báo! Ngươi khinh người quá đáng!”
“Đây là Thái Hư Thiên Cung ta, ta niệm tình ngươi là lão hữu nhiều năm, vậy mà bây giờ ngươi xuất thủ với huynh đệ trong cung ta, ngươi có ý gì?!”
Trong tay Thái Hư Đế Quân xuất hiện một thanh trường thương.
Trường thương lóe sáng, thương quang lưu chuyển, phát ra sát khí sâm nhiên.
Xung quanh, các cường giả Thái Hư Thiên Cung cũng chiến ý dạt dào, đến đứng cạnh Thái Hư Đế Quân, thủ thể chờ chiến.
Diệp Lăng thở dài, cánh tay rũ xuống, ngón tay không ngừng kết ấn, khí tức huyền diệu lặng lẽ lượn lờ, rồi nó phóng lên cao.
“Cầu cứu sao?”
Thân Công Báo nhếch miệng cười, rồi gã lắc đầu.
Grào!
Đột nhiên, một con hổ lớn lao đến trên bầu trời Thái Hư Thiên Cung.
Nó không thèm che giấu sát khí khát máu bạo ngược.
Màu lông đen tối u ám lạnh lẽo khiến kẻ khác thêm phần kiêng dè.
“Thái Hư Đế Quân.”
“Tránh ra, chúng ta vẫn là bằng hữu, nếu không, hôm nay ta sẽ huyết tẩy Thái Hư Thiên Cung!”
Thân Công Báo gầm lên giận dữ, trong tay xuất hiện một cây roi, thân roi đen bóng, quang mang lưu chuyển.
“Muốn giết người Thái Hư Thiên Cung ta, vậy ta muốn xem xem rốt cuộc Thân Công Báo ngươi có tư cách gì/!”
Ầm!
Thái Hư Đế Quân vọt tới tấn công Thân Công Báo.
Nhưng một bóng đen đã hung hăng lao tới công kích Thái Hư Đế Quân.
Keng!
Trường thương của Thái Hư Đế Quân đánh lên thân bóng đen kia, tia lửa lóe lên.
“Thái Hư tiểu nhi, lão tử chơi với ngươi!”
Kẻ vừa ra tay chính là tọa kỵ của Thân Công Báo, Hắc Điểm Hổ!
“Súc sinh!”
“Ngươi muốn chết!”
Viu!
Trường thương liên tục đâm, Thái Hư Đế Quân tấn công Hắc Điểm Hổ, thương quang bùng nổ, lực lượng Cửu Kiếp Tiên Đế hoàn toàn thi triển.
Phụt phụt!
Hư không rách tả tơi, hai người giao chiến kịch liệt.
“Thái Hư Đế Quân không tệ.”
“Còn các ngươi thì sao?”
Thân Công Báo nhếch miệng cười, trong mắt tràn đầy châm chọc và khinh miệt.
Ầm!
Trong nháy mắt, từng đạo hắc bạch minh văn lặng yên xuất hiện, lơ lửng trong không trung.
Các cường giả đứng bên cạnh Diệp Lăng sắc mặt lập tức đại biến, bọn họ cảm nhận được có một lực lượng đáng sợ lôi kéo bọn họ, trực tiếp cuốn vào vòng xoáy.
“Nhị Cực Tứ Tượng trận!”
Diệp Lăng lẩm bẩm, trận pháp này sát phạt cường hãn, cường giả thông thường vào bên trong thì đừng hòng thoát ra.
Bên trong tràn đầy sát khí, một cái không cẩn thận, kết cục chính là bỏ mình.
Sau khi mười mấy cường giả bị cuốn vào Nhị Cực Tứ Tượng trận, Thân Công Báo nở nụ cười nhìn Diệp Lăng.
“Cửu Kiếp!”
“Tới bây giờ ngươi còn không dám thừa nhận sao?”
“Không sao cả, dù ngươi thừa nhận hay không thì ngươi đều phải chết!”
Thân Công Báo cười âm lãnh, sát khí bùng lên.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, châm chọc nhìn Thân Công Báo.
“Thân Công Báo.”
“Ngươi không giết được ta, tin ta đi!”
“Không chỉ không giết được ta, ngươi còn không thể thoát khỏi Đế Vực này!”
Diệp Lăng lắc đầu, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
Thân Công Báo rất mạnh.
Trong chớp mắt đã kéo mười mấy cường giả vào đại trận, đây chính là điểm đáng sợ của gã.